Chương 17: Ngủ chung 1

Cô vô thức quay đầu nhìn lại, lúc này Nguyên Lạc Sâm đang đứng trên hành lang, ngọn đèn sau lưng anh chiếu xuống tạo thành một cái bóng.

Con ngươi hơi híp lại, cứ đứng đó nhìn qua.

Ánh mắt kia giống như cách anh nhìn Cố Từ Dư lúc cô vừa mới đến thế giới này.

Nhìn lại thì không thấy gì nữa.

Nguyên Lạc Sâm vẫn mặc bộ quần áo mà anh mặc trong tiệc tối ở nhà họ Nguyên lúc trước, có vài sợi tóc dựng đứng lên, không có vẻ ngoài cẩn thận tỉ mỉ thường ngày, trông có chút mệt mỏi phong trần?

Cố Từ Dư không biết nên dùng từ gì để hình dung anh. Đoán chừng là khi về đến nhà Nguyên Lạc Sâm sắp xếp cho Nguyên Lâm ổn thỏa đã vội vã đến bệnh viện.

Tuy trước mắt hai người bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng ở một khía cạnh nào đó, Nguyên Lạc Sâm thực sự là một người rất có trách nhiệm.

Nguyên Lạc Sâm đi đến, ánh mắt nhìn Cố Từ Dư chuyển sang Lâm Tử Hàm ở bên cạnh, khi ánh mắt hai người chạm nhau thì dừng lại một chút.

Hoàn toàn giống như giải quyết một số việc chung.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Lâm Tử Hàm tỉnh bơ rút tay lại, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Nguyên Lạc Sâm, khóe miệng anh ta, quả nhiên vẫn là bộ dạng ấm áp và lại sâu xa khó đoán.

Cố Từ Dư cũng không nhận ra sóng ngầm mạnh mẽ giữa hai người họ, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay, tố cáo với Nguyên Lạc Sâm.

"Cô Lâm kia rất không phối hợp, không đến phòng khám chỉnh hình ngồi, cô ấy muốn đến khoa tâm thần nên tôi cũng không thể làm gì được."

"Nếu có vấn đề về tinh thần, vậy trước tiên chúng ta phải bắt đầu kiểm tra tinh thần.”

Nguyên Lạc Sâm quyết định vấn đề này mà không có chút cảm xúc nào, vừa dứt lời anh cầm điện thoại lên tiện tay gọi một cú điện thoại, đầu bên kia nhanh chóng kết nối, anh nhanh chóng giải thích mấy câu.

“Những hạng mục kiểm tra sẽ có chuyên gia theo dõi, trợ lý Lâm đã xử lý chuyện bên khoa chỉnh hình kia, bây giờ cô về với tôi.”

“...”

Không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác tình huống này, cảm thấy những lời Nguyên Lạc Sâm nói ra, có một loại cảm giác bị người ta bắt gian, rất thâm sâu.

Hơn nữa khi nghe những lời này, có lẽ chút nữa những hạng mục Lâm Thụy Lạp làm kiểm tra sẽ không được tốt. Nhưng nếu như Nguyên Lạc Sâm đã sắp xếp xong xuôi, sau này xảy ra chuyện gì cũng không phải việc của cô.

Cố Từ Dư đứng lên tiện tay ném túi cho Nguyên Lạc Sâm, đứng lên, phủi phủi, chỉnh sửa lại quần áo của mình.

Nguyên Lạc Sâm cau mày, sắc mặt anh có chút lạ.

“Anh là chồng tôi, cầm túi xách thì đã làm sao?” Có người quen ở đây nên phải diễn nghiêm túc.

Nguyên Lạc Sâm đứng sau lưng Cố Từ Dư nghe hiểu nhưng đôi lông mày đẹp càng nhíu chặt hơn.

Anh lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tử Hàm ở bên cạnh, cầm cái túi như túi rác rồi lạnh lùng vô tình quay người rời đi.

Cố Từ Dư vội vàng đi theo.

Cô cũng đã không chịu được từ lâu nữa rồi, thật sự không thích đợi ở bệnh viện.

Lâm Tử Hàm nhìn bóng lưng một trước một sau của hai người, trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng như gió như trước.

Chỉ có điều càng nhìn kỹ lại, ý tứ sâu xa trong đôi mắt kia giống như vực sâu, sâu xa khó hiểu.

Lâm Tử Hàm đứng dậy, nhìn thấy Lâm Thụy Lạp vẫn đang ngồi nói đùa với Kiều An Ngọc ở bên kia, khóe miệng vốn đang cong lên lập tức trùng xuống.

Mang theo một chút lạnh lùng và chán ghét.

-

Bên kia.

Cố Từ Dư ngồi trên xe, lại liếc người bên cạnh lần nữa, cuối cùng không nhịn được. “Nguyên Lạc Sâm, anh ăn trúng thuốc nổ sao? Sao mặt lại đen như vậy.”

Nguyên Lạc Sâm: “… Cô nhìn sai rồi.”

Giọng nói kia quả thực có thể làm rất nhiều người lạnh cóng.

Một người đàn ông to lớn ngồi bên cạnh như vậy, cô có thể nhìn nhầm sao?

Cố Từ Dư yên lặng phàn nàn.

Cô đoán là có thể là vừa rồi khi ở bệnh viện, Nguyên Lạc Sâm nhìn thấy Lâm Tử Hàm. Dù sao toàn bộ người trong hội có mấy người không biết chuyện nguyên chủ theo đuổi Lâm Tử Hàm.

Hình ảnh vừa rồi thật sự khiến người ta hiểu lầm.

Bình thường tên Nguyên Lạc Sâm này nhìn qua rất lạnh lùng, ít nói, nhưng thực tế tính tình anh rất xấu. Chỉ có điều không đợi mình lật quyển sách lại, hai người đã phải đối mặt với một người đến đúng như dự đoán.

Cuối cùng dì Lâm cũng đến, cách bữa tiệc gia đình không mấy ngày.

Bà cụ đặc biệt cử người đến giám sát hai người họ.

Ý tưởng này chắc chắn là một năm ôm hai, hai năm ôm ba...

Rất nhanh đã có tiếng gõ cửa. Cố Từ Dư mở cửa, thấy Nguyên Lạc Sâm mặc đồ ở nhà đứng ngay trước mặt cô.

Ngay sau đó, một câu nói bay bổng vang lên bên tai cô: "Đến đây ngồi đi."

Sau khi nói xong, ánh mắt Nguyên Lạc Sâm nhẹ nhàng rơi trên người Cố Từ Dư, sau đó anh nói một câu khiến cô bùng nổ.

“Thảo luận với cô về một số việc ở chung sau này.”

Cố Từ Dư nhìn người đàn ông ôm chăn màn lạnh lùng đứng trước mặt mình, nhất thời đầu cô có hơi choáng váng.

“Dì Lâm sẽ ở đây bao lâu?” Cố Từ Dư bất đắc dĩ hỏi. Nếu bà ấy ở lại mười ngày nửa tháng thì cô chắc chắn sẽ phát điên lên.

“Khoảng hơn một tháng, bà chỉ phái dì ấy đến đây để xem xét tình hình phát triển trước mắt của hai chúng ta.” Nguyên Lạc Sâm đã sớm đoán được chuyện này.

“Cho nên trong một tháng này, anh định sẽ ngủ ở dưới sàn phòng tôi?” Cố Từ Dư cảm thấy mình không thể chịu đựng được. Người trưởng thành nhất định phải có không gian riêng tư, nếu ở cùng Nguyên Lạc Sâm, cô sẽ phải chịu cảnh không được tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong phòng một tháng. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy sợ.

"Nếu tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, với tính tình của bà, chắc có lẽ sẽ không để dì Lâm tiếp tục ở lại đây làm phiền chúng ta.” Nguyên Lạc Sâm nghiêm túc phân tích nói.

Đại khái có thể hiểu được, chỉ có điều hai chữ ‘làm phiền’ cuối cùng này có chút...