Chương 19: Lần đầu đến công ty

Cô đóng hộp tin nhắn lại rồi đi lên tầng dọn dẹp đồ đạc, lúc này dì Lâm gọi cô lại.

“Cô Từ Dư, cô có bận gì không?”

“Cháu có chút việc, cũng không gấp lắm? Dì Lâm có chuyện gì sao?”

Cố Từ Dư đoán là dì Lâm bắt đầu chủ động tấn công.

“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay có thể xin cô và cậu chủ cùng đưa cô chủ nhỏ đến trường học không?” Dì Lâm cố ý tránh mặt Nguyên Lâm, kéo Cố Từ Dư đến bên cạnh rồi nhỏ giọng nói.

“Có vẻ khi ở trường học Nguyên Lâm không vui vẻ cho lắm, có lẽ là do một số đứa trẻ nói gì đó về mẹ của bé, nên tôi nghĩ, nếu cô Từ Dư có thể đưa Nguyên Lâm đến trường, con bé sẽ vui vẻ hơn nhiều. Tôi có thể cảm nhận được đứa nhỏ này rất thích cô." Dì Lâm thở dài.

Mặc dù nói là cố ý tác hợp cho cậu chủ và cô Từ Dư, nhưng cô chủ nhỏ vẫn luôn là chuyện được bà cụ đặc biệt quan tâm.

Cố Từ Dư hơi sững sờ, sau đó suy nghĩ gì đó, nhớ lại một ít nội dung cốt truyện liên quan đến Nguyên Lâm, nghĩ đến nguyên nhân trực tiếp khiến Nguyên Lạc Sâm hắc hóa sau này, cô thở dài đồng ý.

"Được rồi, cháu hiểu rồi. Say này cháu và A Sâm sẽ đưa Lâm Lâm đến trường, dì đừng lo."

Ít nhất trong thời gian thỏa thuận, cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn đứa nhỏ Nguyên Lâm này.

Cô sẽ cố gắng để ngăn cản bi kịch có thể xảy ra trong tương lai kia và thay đổi đoạn nội dung cốt truyện này.

-

Sau khi Nguyên Lạc Sâm chuẩn bị đồ xong, anh vừa ngồi vào ghế sau xe thì phát hiện bên cạnh mình có thêm một người.

Cố Từ Dư ngồi ở vị trí lần trước, ngồi ở giữa một lớn một nhỏ, mỉm cười rất rạng rỡ.

“A Sâm, nhìn thấy tôi anh ngạc nhiên đến vậy sao?”

Trợ lý Lâm nhìn đôi vợ chồng hiếm thấy qua kính chiếu hậu, ngồi ở ghế lái, im lặng lái xe.

Trên mặt Boss không có lộ ra vẻ mặt gì khác, cũng không biết con mắt nào của cô Cố nhìn ra sự kinh ngạc.

Vẻ mặt Nguyên Lạc Sâm lạnh lùng: “Tại sao cô lại ở đây?”

“Đến đưa Tiểu Lâm Lâm đến trường...” Cố Từ Dư không quan tâm trả lời anh, thậm chí còn giơ tay ra vuốt tóc Nguyên Lâm ngồi bên cạnh.

“Không cần.” Không có dì Lâm ở đây, Nguyên Lạc Sâm không hề kiềm chế sự phản kháng của mình đối với Cố Từ Dư.

“Tôi không quan tâm anh có cần hay không, tôi muốn đưa thì sẽ đưa đi.” Thái độ và giọng điệu của Cố Từ Dư quá tốt, những lời cô nói ra tràn đầy sự nhiệt tình và ngang ngược càn rỡ.

Nguyên Lạc Sâm quay đầu lại nhìn cô, yên lặng một lúc mới nói: “Đã như vậy, sau khi đưa xong cô tự mình nghĩ cách đi về đi.”

Trên xe chỉ có trợ lý Lâm, không có tài xế nào khác.

Khi đến công ty, xe sẽ lái thẳng vào tầng hầm để xe. Anh không có thừa thời gian rảnh và sức lực để sắp xếp người đưa Cố Từ Dư về nhà.

Cố Từ Dư không để ý đến những lời nói lạnh lùng của anh chút nào.

“Đó là điều đương nhiên, tôi cũng có chuyện riêng cần phải giải quyết, sẽ không làm phiền và tiêu tốn tâm tư của đại thiếu gia đây.”

“...”

Giống như không nghe thấy ý châm chọc kỳ lạ trong lời nói của cô, Nguyên Lạc Sâm nhìn đi chỗ khác, lấy máy tính ra và bắt đầu làm việc.

Cố Từ Dư nói chuyện với Nguyên Lâm ở bên cạnh, nói với cô bé một số chuyện thú vị ở trời nam biển bắc.

Thỉnh thoảng, Nguyên Lâm cũng sẽ nhẹ giọng cười ra tiếng, bầu không khí trong xe rất thoải mái dễ chịu.

Khi đến cổng trường học, Cố Từ Dư nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyên Lâm, dắt cô bé đến cổng trường. Trước khi rời đi, cô cúi người ghé sát vào tai Nguyên Lâm, bí mật nói với cô bé một chuyện.

Nguyên Lâm ngại ngùng mỉm cười, ánh mắt lóe lên, dường như cô bé rất vui vẻ.

Cố Từ Dư vẫy tay tạm biệt cô bé.

Ở chung với đứa trẻ ngoan ngoãn và nghe lời rất tốt cho sức khỏe. Cố Từ Dư ngả người ra sau, thoải mái quẹt điện thoại.

“Vừa rồi cô nói gì với Nguyên Lâm vậy?” Động tác trên tay Nguyên Lạc Sâm không dừng lại, ngón tay lướt trên bàn phím laptop, ánh mắt cũng không dời đi.

Cố Từ Dư liếc mắt nhìn anh, khẽ cười: “Anh đoán xem?”

“...” Nguyên Lạc Sâm đã quen với tính cách thỉnh thoảng thích trêu chọc của cô. Nhưng lần này, Cố Từ Dư không cố làm ra vẻ huyền bí nữa, cô nhìn Nguyên Lạc Sâm, vui vẻ xoay chiếc điện thoại di động trong tay.

"Tôi hẹn Lâm Lâm cuối tuần này đi dạo phố mua quần áo, phải nhanh chóng thay những chiếc váy nhỏ sáng màu bắt mắt đó đi, nếu không buổi tối lại gặp ác mộng."

Anh trai Nguyên Lạc Sâm luôn mua những chiếc váy nhỏ nhìn cay cả mắt cho em gái: "..."

***

Xe chạy dược nửa đường, Cố Từ Dư bảo trợ lý Lâm để cô xuống ở ngã tư phía trước.

Nguyên Lạc Sâm liếc cô một cái, chiếc xe nghênh ngang rời đi.

Khóe miệng Cố Từ Dư giật, tên này thật là không có chút nhân tình nào...

Cầm cái túi trong tay, Cố Từ Dư quay người đi về phía tập đoàn Cố thị.

Trên đường đi có rất nhiều người nhìn, cô cảm thấy có gì đó không đúng, là xem thường hoặc là kinh ngạc hoặc là chán ghét. Thậm chí cô còn nghe thấy người ta nhỏ giọng nghị luận từ đằng xa.

Bây giờ là thời điểm đi làm, đồng nghiệp lúc nào cũng phải tán gẫu vài câu vào thời điểm này.

“Tam tiểu thư lại đến công ty cơ đấy?”

“Cả ngày cô ta chỉ biết chơi bời lêu lổng, đến chỗ nào cũng không thấy kỳ lạ.”

“Bây giờ giả vờ giả vịt cũng đã muộn rồi.”

“Có ý gì?”

“Hai cô chủ kia đã nhòm ngó đến vị trí kia của cô ta đã lâu rồi, cô ta đi chơi như vậy cô cho rằng vị trí kia sẽ luôn dành cho cô ta sao? Cô ta cũng không phải là thiên kim duy nhất của nhà họ Cố!”

Cố Từ Dư nhìn không chớp mắt, lau mặt rồi đi thẳng đến phòng làm việc của mình.

Đương nhiên cô biết những điều mà những người này đang thảo luận. Chỉ có điều vị trí của cô, không phải ai cũng có thể tùy tiện ngồi vào được.