Lâm Thụy Lạp ở bên cạnh nhìn Hạ An Dịch như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy hơi khó chịu.
Cô ta đứng ở bên cạnh, mọi chuyện cũng nghe được bảy tám phần, nếu liên kết với chuyện hôm trước đại khái có thể đoán được một chút. Nhất định là Cố Từ Dư lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ép buộc Hạ An Dịch chấp nhận tình cảm của cô rồi bảo anh ta làm việc cho cô.
Sau ngày hôm đó, từ trong miệng người khác cô ta mới biết được, Hạ An Dịch này là sinh viên khoa kinh tế và quản lý của đại học Khinh Thành, cũng không biết tại sao anh ta lại đi làm ca sĩ trong quán bar.
Lâm Thụy Lạp thật sự không cam lòng khi Hạ An Dịch bị Cố Từ Dư chà đạp tính toán không công như vậy. Cô ta là nhân vật chính, tất cả nhân vật trong quyển sách này cần phải phục vụ cô ta mới được.
Cho nên cô ta không nhịn được mà tiến lên, dùng giọng điệu coi đó là điều hiển nhiên hỏi: “Cố tam tiểu thư không nên làm như vậy, cô lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy không sợ bị người khác chỉ trích sao? Hơn nữa, cô làm như vậy, anh Nguyên sẽ nghĩ như thế nào? Bây giờ cô đã kết hôn rồi.”
Mấy lời phía sau cơ hồ là cắn răng mà nói, như sợ người chung quanh nghe không rõ.
Thấy cô ta nói với giọng điệu chính nghĩa như vậy, cô khẽ xùy một tiếng, giống như nghe thấy chuyện cười không hợp lẽ thường vậy.
Ngược lại, Hạ An Dịch ở bên cạnh trực tiếp cau mày, thậm chí không thèm liếc nhìn Lâm Thụy Lạp, nói thẳng: "Tôi thế nào cũng không phải việc của cô."
"..." Mặt Lâm Thụy Lạp lúc xanh lúc đỏ.
“Tôi cũng là vì anh...” Cô ta còn chưa nói xong, Lâm Thụy Lạp lại lần nữa bị đáp trả.
"Không cần." Vẻ mặt Hạ An Dịch tỏ vẻ “Cô là ai, tôi có biết cô à?’.
Cuộc đối thoại qua lại giữa hai người tràn ngập mùi thuốc súng, Cố Từ Dư không thể xen vào, cho nên cô ngồi bên cạnh với vẻ mặt xem một bộ kịch vui.
Cuối cùng, Lâm Thụy Lạp không chịu nổi những câu nói tàn nhẫn của Hạ An Dịch, cô ta kéo Kiều An Ngọc đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh, trước tiếp tránh đi.
Cố Từ Dư buồn cười, cười thành tiếng.
Sau khi cô rời mắt khỏi Lập Thụy lạp, không biết ánh đèn từ đâu lóe lên một chút.
-
Chuyện lần trước có hơi vội nên có nhiều chuyện vẫn chưa kịp giải thích rõ ràng. Đang trò chuyện với Hạ An Dịch, Cố Từ Dư nhận được một cuộc gọi.
Trên đó là một dãy số lạ, không có tên.
“Xin chào, là ai vậy?”
Đầu dây bên kia dừng lại vài dây sau đó một giọng nói của một người đàn ông quen thuộc nhàn nhạt vang lên.
"Đang ở đâu?"
Hóa ra là Nguyên Lạc Sâm. Hai người này đúng là vợ chồng trên danh nghĩa, điện thoại cũng không nhớ. Nhưng Nguyên Lạc Sâm cũng đến rất nhanh, đoán chừng là anh trực tiếp chạy đến khoa chỉnh hình nhưng lại không tìm thấy ai ở đó.
Cố Từ Dư ngẩng đầu lên liếc nhìn bảng tên treo trên cánh cửa bên cạnh, sau đó quay đầu liếc nhìn Lâm Thụy Lạp, đáp: "Khoa tâm thần. Tầng ba, anh đến đây đi."
"..."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, không nói gì mà trực tiếp tắt điện thoại.
Thấy Cố Từ Dư còn chuyện khác phải làm, Hạ An Dịch không nói thêm gì nữa, trực tiếp chào Cố Từ Dư rồi quay người rời đi.
Thấy Hạ An Dịch đi rồi, Lâm Tử Hàm đứng ở bên cạnh, luôn bị phớt lờ, lúc này mới có cơ hội xen vào: “Bạn mới sao?”
Cách gọi này mới là lạ, cũng không biết ba chữ kia từ trong miệng Lâm Tử Hàm phát ra là có ý gì.
Cố Từ Dư ngẩng đầu lên: “Hình như chuyện đó không liên quan gì đến cậu Lâm thì phải.”
Lâm Tử Hàm mỉm cười, không tức giận chút nào.
"Một chút nữa, có lẽ anh Nguyên sẽ đến."
“Nếu không thì sao.” Cố Từ Dư miễn cưỡng nhướng mày.
"Quan hệ giữa hai người tốt lên một cách khó hiểu.” Lâm Tử Hàm lại nói.
“Hai chúng tôi là vợ chồng hợp pháp nên quan hệ của chúng tôi đương nhiên tốt hơn những người khác. Nhưng... Tôi rất thân với anh à?" Cố Từ Dư nhìn về phía Lâm Tử Hàm.
Lâm Tử Hàm hoàn toàn không để ý đến thái độ của cô, thậm chí còn mỉm cười đầy ẩn ý.
“Tôi và Cố tam tiểu thư đều đã biết bí mật của nhau rồi. Cô cho rằng chúng ta có quen nhau không?"
Cố Từ Dư cau mày, cô luôn cảm thấy Lâm Tử Hàm biết điều gì đó, thái độ của anh ta đối với cô quá bình thường, bình thường đến mức như thể hai người đã quen biết nhau nhiều năm.
Theo lý mà nói, cô phải tránh không kịp mới đúng.
Ý tứ trong ánh mắt Lâm Tử Hàm không rõ, cô đoán không ra sờ không thấy.
Nội dung cốt truyện phía sau quyển sách này cô chưa xem hết, cho nên cô cũng không biết Lâm Tử Hàm này có được coi là nam phụ hay không.
Còn bí mật trong lời anh ta nói là gì?
Bí mật gì, lục tìm trong ký ức của nguyên chủ, không có hình ảnh nào về mối quan hệ với Lâm Tử Hàm.
Tóm lại trước mắt, cô tạm thời không muốn có quá nhiều tiếp xúc với anh ta.
Cố Từ Dư quay người không muốn nói thêm gì nữa nhưng Lâm Tử Hàm ở bên cạnh đột nhiên xích lại gần, thuận tay nắm lấy vai cô rồi kéo cô qua.
Hóa ra vừa rồi có một y tá đang đẩy xe thì bị chặn đường, nhất thời không khống chế được hướng đi của xe đẩy, suýt chút nữa thì đυ.ng trúng Cố Từ Dư.
“Thế nào, không đυ.ng trúng người cô chứ?” Giọng điệu ân cần của Lâm Tử Hàm vang lên bên tai cô, nhưng lúc này Cố Từ Dư hoàn toàn không chú ý đến anh ta đang nói cái gì.
Giờ phút này âm thanh hệ thống vang lên trong đầu cô.
Cuối cùng hệ thống hộp băng cũng online.
Hệ thống: Đi xử lý một chút chuyện, nhưng tôi còn chưa nhắc nhở, vậy mà cô đã kết nối với nam phụ Lâm Tử Hàm rồi?
Lời nói có chút ngạc nhiên, Cố Từ Dư không nói nên lời.
Theo những gì hệ thống nói, Lâm Tử Hàm được coi là nam phụ, Hơn nữa cuxg nằm trong nhóm các nhân vật cô cần phải phụ trách sau này, nhưng.... Trong lòng của Cố Từ Dư, nhìn thế nào tên này còn giống nhân vật phản diện hơn Nguyên Lạc Sâm.
Ngoài ra... Lâm Tử Hàm là anh em với Lâm Thụy Lạp? Còn... Còn ở cùng một khoa chỉnh hình?
Khẩu vị rất nặng.
Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật.
Bởi vì nhắc nhở nhiệm vụ mà thần trí của Cố Từ Dư tạm thời chạy mấy, quên mất lúc này Lâm Tử Hàm vẫn đang ôm vai mình.
Cho đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô, giọng điệu không thể bình tĩnh hơn.
"Cố Từ Dư."