Chương 13: Tai nạn

Điều hòa trong xe bật rất lớn, xe dần dần chạy từ ngoại ô vào nội thành, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ bắt đầu sáng lên.

Ngay khi còn một vài ngã ba trước điểm đến biệt thự số mười ba ở An Hạ, chiếc xe đột nhiên dừng lại, Cố Từ Dư không kiểm soát được mà nghiêng người về phía trước, suýt chút nữa ngã xuống ghế trước.

Nguyên Lạc Sâm cau mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng nói của lái xe vô cùng bối rối: “Cậu chủ, hình như chúng ta đυ.ng trúng người ta!”

Cố Từ Dư đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, trái tim cô đập lệch nhịp một cái.

“Tôi đi xuống xem xét tình huống trước.” Sau đó trực tiếp xuống xe.

Khi đến gần hơn, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp ngồi cách chiếc xe nửa mét, ngồi sụp xuống đất, giống như rất sợ hãi.

Cố Từ Dư nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô ấy, khóe miệng giật giật.

Quả nhiên là nữ chính, Lâm Thụy Lạp.

Hệ thống ở bên cạnh hoan hô: Ái chà, cuối cùng nữ chính cũng bị tông xe rồi sao?

Lúc này, Cố Từ Dư không rảnh để phàn nàn với nó.

Cô vội vàng đi xuống xem xét tình hình, hiện tại có lẽ Lâm Thụy Lạp không bị đυ.ng trúng, chỉ có điều cô ấy bị dọa sợ mà bị trẹo chân, nhưng cụ thể vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra qua một chút.

Lúc này Nguyên Lạc Sâm đã xuống xa, đứng sang một bên. Cố Từ Dư liếc nhìn anh một cái: “Anh ở lại hay tôi ở lại?”

Nguyên Lạc Sâm liếc nhìn cô với ánh mắt "cô đang nói nhảm gì đó".

Cố Từ Dư: ...

Được rồi, đã hiểu.

“Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, anh đưa Nguyên Lâm về nhà trước đi.”

Nguyên Lạc Sâm kinh ngạc nhìn cô một cái, giống như hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ sắp xếp như vậy.

Cố Từ Dư bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm thì hơi im lặng.

Không cần phải nhìn chằm chằm vào cô như nhìn thấy một loài vật thần kỳ thế chứ.

“Được rồi, đại thiếu gia à, không cần nghĩ nhiều làm gì. Không phải ngày mai Lâm Lâm còn phải đến trường sao, trước tiên anh đưa cô bé về trước sau đó đến tìm tôi. Hơn nữa, không phải anh đã gọi điện cho trợ lý Lâm rồi sao, tôi tin anh ấy sẽ nhanh chóng đến đây thôi.

Nhìn Nguyên Lạc Sâm vẫn đứng bất động ở đó, Cố Từ Dư đẩy anh một cái, đúng lúc này có một chiếc taxi chạy đến, xem dừng lại, cô kéo Lâm Thụy Lạp lên, dừng đủ sức đẩy cô ấy vào trong.

"Đi đi, nhớ đến đón tôi đó!" Cố Từ Dư vẫy tay, xe lập tức rời đi.

Nguyên Lạc Sâm: “...”

Người lái xe ở bên cạnh nhìn thấy tình huống này, âm thầm thở dài.

Trong khoảng thời gian này cô Cố thật sự thay đổi rất lớn, bình thường có lẽ đã xảy ra cãi vã rồi, nhưng cách cô xử lý sự việc nhanh chóng dứt khoát đến mức ngay cả cậu chủ cũng trở tay không kịp.

***

Trên xe taxi.

“Lo chuyện bao đồng.” Một giọng nói không được dịu dàng đột nhiên vang lên trong xe.

Cố Từ Dư kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn sang, thấy lúc này Lâm Thụy Lạp đang dựa vào ghế sau, bộ dạng trông giống như ta đây là trung tâm của vũ trụ.

"Hửm?” Cố Từ Dư cũng nghi ngờ cô bị hoa mắt.

Cố Từ Dư gọi hệ thống: Đây là nữ chính à?

Hệ thống dừng lại một chút: Cô đột nhiên nói như vậy khiến tôi có chút không xác định, không bằng cô hỏi cô ấy một chút?

Cố Từ Dư: … Cậu muốn làm gì.

Lái xe ở bên cạnh yên lặng làm giảm cảm giác tồn tại của mình, kiên quyết không tham gia vào cuộc chiến này.

Cố Từ Dư nhìn qua kính chiếu hậu, cũng không quay đầu lại mà mỉm cười nói: “Nếu như không phải có người vội vàng chạy đến đυ.ng trúng xe của người khác, tôi cũng không muốn lo chuyện bao đồng đâu.”

Tài xế ở bên cạnh nghe vậy kinh ngạc kêu lên.

Lâm Thụy Lạp bị nghẹn họng, định nói gì đó để phản bác nhưng Cố Từ Dư đã đoán trước được điều đó, cô đơn giản lấy tai nghe nhét vào lỗ tai.

Có thể chọc cho nữ chính tức giận như vậy, cô thật sự có thiên phú làm nữ phụ, hệ thống thật lòng giơ ngón cái lên khen ngợi Cố Từ Dư.

Nhưng mặc dù Cố Từ Dư cố ý không trao đổi với Lâm Thụy Lạp nhưng cô vẫn âm thầm nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá đối phương.

Từ sau lần ở quán bar đó, đây là lần thứ hai cô gặp nữ chính.

Lần thứ nhất là vì không tiếp xúc quá nhiều với Lâm Thụy Lạp nên cô cũng không đánh giá nhiều về nhân vật nữ chính, còn lần thứ hai gặp mặt... thái độ của nữ chính thật sự vượt quá dự kiến của cô.

Loại cảm giác này rất trực quan, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự khinh thường và không thích của nữ chính gần như thể hiện ra ngoài mặt.

Xe dừng lại ở một bệnh viện top 3 gần đó.

“Cần giúp gì không?” Khi xuống xe Cố Từ Dư mỉm cười hỏi một câu.

Lâm Thụy Lạp khinh thường liếc nhìn cô sau đó quay đầu đi vào trong.

Cố Từ Dư thấy thái độ này của cô ta thì nhíu mày, trả tiền xong cô đứng ở bên ngoài đợi, Lâm Thụy Lạp không muốn cô giúp chút nào, cô cảm thấy rất vui vì được nhàn nhã.

Chỉ có điều đứng ở sau nhìn thấy Lâm Thụy Lạp đi như bay về phía trước, Cố Từ Dư thực sự có một loại cảm giác thời không hỗn loạn.

Đột nhiên hướng đi không giống với hướng đi trong nội dung cốt truyện, nữ chính đột nhiên như thay đổi thành một người khác. Khắp nói đều tỏa ra một loại cảm giác quỷ dị.

Cố Từ Dư gọi vào số điện thoại quen thuộc của mình, đưa Lâm Thụy Lạp đến khoa chỉnh hình rồi ngồi vào ghế bên cạnh chờ.

Mặc dù trong lòng hai người đều biết cùng lắm chân Lâm Thụy Lạp chỉ bị trầy da thôi nhưng vẫn phải đi kiểm tra, Cố Từ Dư không thể làm thiếu, nếu không đến lúc có gì sai sót sẽ rất khó giải thích.