Chương 12: Giũ bỏ quá khứ

Một lúc sau bữa tiệc kết thúc, mọi người đều ra về.

Cố Từ Dư đang đi dạo ở khu vườn phía sau, xung quanh yên lặng không có ai, kết quả lại bị một người chặn đường.

“Nguyên nhị thiếu gia, có việc gì sao?”

Cuối cùng Nguyên Huy cũng không thể chịu đựng được nữa.

Từ lúc cô đến ngôi nhà cũ của nhà họ Nguyên, sau đó đến bữa tiệc vừa rồi cho đến bây giờ. Mặc dù Cố Từ Dư không quá chú ý đến Nguyên Huy nhưng vì trong trí nhớ, nguyên chủ và Nguyên Huy cũng có chút quan hệ không rõ, cho nên cô cũng âm thầm quan sát Nguyên Huy.

Nguyên Huy không phải là loại người có thể giữ được bình tĩnh, cho nên bây giờ Cố Từ Dư cũng không quá kinh ngạc khi thấy anh ta xuất hiện ở đây.

“Cố Từ Dư, cô có ý gì, rốt cuộc cô và Nguyên Lạc Sâm đã xảy ra chuyện gì, tốt nhất cô nên giải thích rõ ràng cho tôi.”

Nguyên Huy không giống ba Nguyên cho lắm, phần lớn khuôn mặt giống với Trần Như, có vẻ mặt thô tục, nhưng cũng may có bộ quần áo đắt đỏ nên có thể miễn cưỡng nhìn được.

Lúc trước để tiện giám sát và điều khiển hướng đi và thời gian của Nguyên Lạc Sâm, sau khi biết “Cố Từ Dư” muốn lấy Nguyên Lạc Sâm, Nguyên Huy lập tức âm thầm sắp đặt, nghĩ cách cấu kết với Nguyên chủ, sau đó để cho nguyên chủ thường xuyên báo cáo các tin tức liên quan đến Nguyên Lạc Sâm cho anh ta.

Đối với nguyên chủ, Nguyên Huy là người đầu tiên tiếp cận cô ấy nên ý nghĩa cũng khác nhau, hai người theo nhu cầu mà phối hợp ăn nhịp với nhau như vậy.

Lúc này Nguyên Huy chất vấn cô như vậy, Cố Từ Dư cũng lập tức có ý định cắt đứt triệt để mối quan hệ dây dưa không rõ giữa hai người họ, để tránh sau này không vì chuyện này mà có thêm phiền phức cho mình.

Cố Từ Dư đứng đó, ánh mắt lạnh lùng.

Trong giây lát, Nguyên Huy cảm thấy Cố Từ Dư bây giờ quả thật như hai người khác so với người trước kia mà anh ta thấy.

“Ý của tôi, tôi đã thể hiện rõ ràng rồi. Đừng nói Nguyên Lạc Sâm là người chồng hợp pháp của tôi, chỉ cần nhìn bên ngoài mà thôi, anh ấy đẹp trai lại có tiền, đầu óc tôi bị cửa đè trúng nên mới không coi trọng người như anh ấy mà đi dây dưa có quan hệ với một số người không đứng đắn?”

Lời này có hơi khó nghe, nhưng đối với loại người như Nguyên Huy, nếu mình không nói rõ anh ta sẽ cảm thấy mình đang ra vẻ với anh ta. Thậm chí còn tưởng tượng ra cô đang đứng đây sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt, suy cho cùng Nguyên Huy cũng là loại đàn ông tự cao.

Có thể làm rõ hoàn toàn mối quan hệ dây dưa không rõ này, có lẽ Nguyên huy sẽ hoàn toàn kéo Cố Từ Dư vào sổ đen.

Cố Từ Dư nhìn ánh mắt hung dữ kia, trong lòng cười nhạo.

Chỉ là Nguyên Huy thôi mà, chưa đủ để làm cho cô sợ hãi. Người này tuy lòng dạ độc ác nhưng là loại người không có đầu óc, thậm chí cô có hàng nghìn cách làm cho anh ta thân bại danh liệt.

“Được! Rất tốt! Cố Từ Dư, cô đợi đó cho tôi!” Nguyên Huy cố nén cơn giận xuống, lúc này kìm nén bản thân không tát thẳng vào mặt Cố Từ Dư. Dù sao bây giờ cũng đang ở chỗ của ông Nguyên, bà cụ vẫn ở đây.

Anh ta cắn răng, sau khi nói xong những lời cay độc, mạnh mẽ đập vào vai Cố Từ Dư, rời khỏi đó.

Xung quanh lại trở nên im lặng.

Cố Từ Dư chán nản đá vào cục đá bên cạnh, dùng giọng điệu nhàn nhạt lên tiếng: “Đều nghe thấy rồi à?”

Lời vừa dứt, cô im lặng một lát, một bóng người cao to ở bên kia dần xuất hiện. Nguyên Lạc Sâm bước vài bước đến trước mặt cô rồi dừng lại.

“Nói chuyện xong rồi, đã đến lúc trở về." Anh không xác nhận cũng không phủ nhận, giống như không có chút hứng thú nào với chủ đề của đối phương, chỉ bình thản như nghe kể một câu chuyện.

Cho dù là chuyện Cố Từ Dư và Nguyên Huy bây giờ, hay là chuyện cô lái xe ra ngoài lúc nửa đêm hôm trước.

Những gì Nguyên Huy và Cố Từ Dư nói vừa rồi, quả thật anh nghe không thiếu một chữ.

Ở trong thư phòng, cuộc nói chuyện của Nguyên Lạc Sâm và ba Nguyên cũng không vui vẻ cho lắm, anh cũng không muốn nói thêm gì nữa. Sau khi rời khỏi thư phòng, anh đi đến chỗ bà cụ dặn dò bà vài câu, sau đó trực tiếp đi đến đây gọi Cố Từ Dư về. Chỉ là anh không ngờ mình lại gặp phải cảnh chia tay như vậy.

Thấy anh hoàn toàn không có ý định trả lời vấn đề vừa rồi, Cố Từ Dư nghĩ về thiết lập tính cách nhân vật của Nguyên Lạc Sâm, người đàn ông này thật sự sẽ không để tâm đến chuyện này nên cô cũng không nói thêm gì nữa.

Cô chỉnh lại chỗ quần áo vừa bị Nguyên Huy làm cho xộc xệch, sau đó đi ra trước.

“Vậy đi thôi, về nhà.”

Đèn đường của khu vườn phía sau của nhà họ Nguyên phản chiếu một màu vàng nhàn nhạt, Nguyên Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào bóng người có vẻ lạ lẫm ở phía trước, ánh mắt thâm thúy, anh đứng tại chỗ trầm mặc một lát, sau đó đi theo.

-

Sau khi tạm biệt bà cụ, đám người Cố Từ Dư ngồi lên xe về nhà.

Nguyên Lâm là trẻ nhỏ, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ này, tâm trạng bình tĩnh trong hai kiếp của Cố Từ Dư đột nhiên có chút dao động, trong lòng lại có chút hâm mộ. Từ nhỏ cô đã là cô nhi, dường như cô chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình là như thế nào.

Cho dù Nguyên Lạc Sâm lạnh lùng với thế giới bên ngoài như thế nào nhưng khi ở nhà đối mặt với em gái, anh vẫn chỉ là một người anh trai hiền lành, ngốc nghếch không biết thể hiện tình cảm như thế nào.

Khóe miệng Cố Từ Dư khẽ nhếch lên, cô thu hồi ánh mắt lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt.

Dù sao, đêm ở vùng ngoại ô lờ mờ và yên tĩnh hơn một chút so với ở trong thành phố.

Nguyên Lạc Sâm kéo cái chăn nhỏ đắp cho Nguyên Lâm, ngẩng đầu vô tình nhìn thấy Cố Từ Dư ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn vào bóng lưng có hơi cô độc của cô chốc lát, sau đó thu hồi ánh mắt, cụp mắt xuống.