Chương 14: Chút rắc rối nhỏ

Hệ thống cũng giống như Cố Từ Dư, cảm nhận được cái gì đó, nó vô thức đi kiểm tra đo lường nữ chính nhưng đột nhiên bị mắc kẹt.

Cố từ Dư nghe thấy tiếng xì xào trong đầu, cô có cảm giác có tín hiệu xấu.

Cố Từ Dư nói: “Cậu sắp bị phế rồi sao?”

Hệ thống yếu ớt: “... Không, chỉ là tôi bị nhiễu sóng một chút, năng lực không đủ.”

Cố Từ Dư hỏi: "Nhiễu sóng gì?"

Hệ thống nói: "Có thể là từ trường có vấn đề, không cần lo lắng."

Cố Từ Dư lười biếng: “Tôi cũng không lo lắng.”

Hệ thống: “...”

Sau khi khẩu nghiệp, Cố Từ Dư vẫn nghe ngóng lo lắng cho hệ thống, dù sao hiện tại cậu chàng này cũng đang ngồi chung một thuyền với mình. Trong lúc nói chuyện câu được câu không với hệ thống, Cố Từ Dư nhìn Lâm Thụy Lạp bên cạnh đột nhiên biến mất.

“Số 12 Lâm Thụy Lạp.”

Tiếng thông báo trong phòng khám vang lên.

Cố Từ Dư nhíu mày rồi đứng dậy đi tìm người.

Lâm Thụy Lạp đi qua đi lại ở hành lang. Tìm lâu như vậy cũng không thấy người, trong lòng cô ta có chút tức giận.

Lâm phu nhân kiểm tra ở đây, tất nhiên cô ta phải xuất hiện ở đây.

Tại sao lại không gặp được.

Cô ta nhanh chóng đi sang phòng khác rồi đi qua đi lại vài vòng. Đang định quay người lại đi đến mấy phòng mà cô ta chưa đến, nhưng vừa quay đầu lại, không nhìn thấy ai, đột nhiên đυ.ng phải ai đó.

Lúc trước ở bên ngoài, mặc dù chân của lâm Thụy Lạp không bị thương nặng đến mức gãy xương, nhưng để đảm bảo tính chân thật của chuyện, cô ta đã thật sự ngã sấp xuống.

Lúc này, cô ta đυ.ng trúng người rồi ngồi bệt xuống đất.

Vốn bị Cố Từ Dư cắt ngang, hơn nữa không tìm được người nên Lâm Thụy Lạp tức giận vô cùng, đang định nổi trận lôi đình thì nghe thấy một giọng nói vô cùng dịu dàng từ phía trên truyền đến.

"Cô gái, có bị thương ở chỗ nào hay không?”

Lâm Thụy Lạp ngẩng đầu lên, một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng vào xinh đẹp đang khom người, cúi đầu đưa tay về phía cô ta.

Ngay khi nhìn thấy gương mặt đó, cơn giận lập tức tản đi.

Cô ta nhìn thẳng vào khuôn mặt của người phụ nữ một lúc lâu, đôi mắt lên lên sau đó đưa tay nắm lấy tay đối phương, đứng dậy.

“Cháu không sao ạ, cảm ơn dì.” Giọng điệu dịu dàng, nhìn qua rất lễ phép. Cô ta mỉm cười với Kiều An Ngọc, nói xong lập tức quay người khập khiễng rời đi.

Từ góc nhìn của Kiều An Ngọc, bóng lưng kia thật sự rất quen thuộc.

Kiều An Ngọc nhìn bóng lưng vừa mới biến mất của cô gái kia, trên mặt có hơi sững sờ, kinh ngạc.

“Mẹ, mẹ đứng giữa đường làm gì vậy, chỗ dì Tần đã làm xong rồi, bây giờ mẹ qua đó đi.” Một người đàn ông tuấn tú đi đến.

“Con trai, vừa nãy mẹ gặp một cô gái.” Kiều An Ngọc vẫn chưa tỉnh táo lại.

“Ừm, sau đó thì sao?” Động tác của Lâm Tử Hàm tự nhiên cầm lấy túi xách của Kiều An Ngọc, sau đó lấy áo khoác choàng lên người bà ấy.

“Không biết tại sao khi nhìn thấy cô gái kia, mẹ luôn có cảm giác rất thân thiết, hơn nữa, cô bé rất giống mẹ lúc còn trẻ.” Kiều An Ngọc như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lâm Tử Hàm nhìn về phía Lâm Thụy Lạp vừa mới rời đi, vẻ mặt lạnh lùng, nhanh chóng thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi."

Lâm Tử Hàm dường như không để chuyện này trong lòng, anh ta trực tiếp bỏ qua vấn đề này rồi đỡ Kiều An Ngọc đi.

“Chúng ta đi làm kiểm tra trước, dì Tần đang chờ mẹ đó.”

Khi Lâm Tử Hàm đi giải thích tình hình cho bác sĩ Tần, Kiều An Ngọc đi ra ngoài vào vòng rồi lại tình cờ gặp phải Lâm Thụy Lạp.

“Dì, không ngờ lại gặp được gì rồi! Hai người chúng ta rất có duyên đó!”

Lâm Thụy Lạp nhìn qua có vẻ rất điềm đạm nho nhã và khôn khéo.

Kiều An Ngọc dường như cũng rất kích động, hai người cứ ngồi nói chuyện, nghỉ ngơi ở cái ghế bên cạnh.

Sau khi nghe tin Lâm Thụy Lập bị ô tô đâm trúng, Kiều An Ngọc vừa lo vừa tức.

“Thật đúng là bây giờ loại người nào cũng có, đυ.ng trúng người ta còn thờ ơ như vậy, nói thế nào! Thụy Lạp, bây giờ cháu cảm thấy thế nào? Có thấy không thoải mái ở đâu không?”

Lâm Thụy Lạp định không nói gì nhưng lại nhìn thấy Cố Từ Dư cầm cái túi xách lóe sáng của mình ở phía xa, sắc mặt khó coi đi về phía bên này.

Ánh mắt Lâm Thụy Lạp tối sầm lại, thân thể hơi dịch sang để che chắn bóng dáng của Kiều An Ngọc.

“Dì à cháu không sao, chỉ là chân có đau nên đi lại không tiện chi lắm, có lẽ chỉ bị trầy da mà thôi.”

Cô ta vừa nói xong, Cố Từ Dư lập tức đi đến trước mặt Lâm Thụy Lạp nói với giọng điệu không thoải mái.

"Cô Lâm, cô biết chạy thật đấy, ở phòng bệnh bên kia đã gọi đến tên cô nhưng lại không thấy cô đâu. Tôi không quan tâm cô có thật sự gãy xương hay không, bây giờ mong cô phối hợp làm kiểm tra xong, sau này cô đυ.ng trúng ai thì trúng, không liên quan gì đến tôi.”

Hành động này của Lâm Thụy Lạp đã khiến sự kiên nhẫn cuối cùng của Cố Từ Dư biến mất. Cô không quan tâm cô ta có phải là nữ chính hay không.

Lâm Thụy Lạp không nói gì, Kiều An Ngọc ở bên cạnh không nhìn được, lập tức nói: “Hóa ra là Cố tam tiểu thư.”

Kiều An Ngọc thấy Cố Từ Dư không nói gì, bà ấy lại lên tiếng giáo dục: “Lái xe không thành thạo rồi bất cẩn đυ.ng trúng người ra là đã có lỗi rồi, tại sao còn không chăm sóc người ta cho tốt?”

Nói gần nói xa đều là trách mắng và không đồng ý, nhìn thấy bộ dạng của Cố Từ Dư, giống như không được giáo dục chút nào.

Cố Từ Dư nhìn chằm chằm bà ấy một lúc lâu, đột nhiên nói một cái: “Dì à, dì... Là ai vậy?”

Kiều An Ngọc thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, gần như không có mâu thuẫn với bất kỳ người nào nhưng hôm nay bà ấy thật sự bị lời nói của Cố Từ Dư chọc giận.