Chương 11: Đóng kịch hoàn hảo

Nguyên Lạc Sâm rất không đồng ý.

"Không cần, dì Lâm ở cùng bà quen rồi, để người khác đến cháu cũng rất lo lắng."

"Bệnh của bà cũng ổn rồi, hơn nữa bà cũng chỉ để dì Lâm ở đó một thời gian ngắn, sau đó bà ấy sẽ về lại bên bà.”

“Được rồi, không nói nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Mấy đứa đi xuống trước chờ bà, Lâm Lâm ở lại với bà, đợi chút nữa sửa sang lại rồi đi xuống, đoán chừng gia đình kia cũng không đợi được nữa rồi."

Bà cụ trực tiếp quyết định, Nguyên Lạc Sâm cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc ra khỏi phòng, Cố Từ Dư đi ra, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Lạc Sâm: "Anh cảm thấy bà có ý gì?"

Chuyện chăm sóc Nguyên Lâm là giả, đến xem hai vợ chồng bọn họ có ở riêng không là thật, đoán chừng có người dưới lầu nào đó không yên phận chạy đến chỗ bà nội để khua môi múa mép, cố ý dùng Nguyên Lạc Sâm để chọc giận bà cụ.

Sắc mặt Nguyên Lạc Sâm có chút khó coi: "Đến lúc đó nói sau."

“Dù thế nào đi nữa cũng đừng để tôi ở cùng phòng với anh, nếu không tôi không thể nhịn được thú tính của mình, làm anh… như vậy thì làm sao bây giờ?"

Cố Từ Dư làm ra vẻ khoa trương, chỉ có điều sự trêu chọc trong mắt cô có vẻ nghiêm túc nhất có thể.

Khóe miệng Nguyên Lạc Sâm giật giật. Đồng thời, anh có chút ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên trong đời anh không cảm thấy ghê tởm trước sự trêu chọc trắng trợn của cô.

Nguyên Lạc Sâm liếc nhìn cô một cái: “Cô dám.”

“Tại sao không dám, anh dám ở, tôi dám mạo hiểm đυ.ng đến anh.” Giọng điệu hung dữ, nói xong, Cố Từ Dư lập tức đưa tay ra chạm vào khuôn mặt trắng trẻo điển trai của anh.

Ba~ một tiếng

Nguyên Lạc Sâm không chút thương tiếc mà hất tay Cố Từ Dư ra.

"Còn dám động vào tôi nữa, cô có tin ngày mai tấm thẻ kia của cô không dùng được nữa hay không.”

"..." Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cố Từ Dư xoa xoa bàn tay đỏ ửng vì bị đánh, ung dung phàn nàn: "Anh không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, anh độc thân đúng là đáng đời!"

Nguyên Lạc Sâm: "..."

Cố Từ Dư không để ý đến khuôn mặt đen kịt của đối phương, xoay người đi xuống tầng.

Nguyên Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của cô, mím chặt môi, đôi mắt sâu thẳm của anh có chút dò xét phức tạp.

***

Bữa cơm này, Cố Từ Dư ăn đến vui vẻ, vô tâm vô phế. Rất nhiều ánh mắt đều dổ dồn vào người cô, Trần Như, Nguyên Hàm, thậm chí cả Nguyên Huy.

Động tác của Cố Từ Dư không mất lễ nghi nhưng cô ăn rất nhanh. Thậm chí còn tiện tay gắp món ăn mà mình thích cho Nguyên Lâm ngồi ở bên cạnh, giống như cô đến đây chỉ để ăn vậy.

Nhàn nhã lại thoải mái.

Mặt ngoài không có biểu hiện gì nhưng trong đầu Cố Từ Dư lại nhớ lại một ít việc liên quan đến nguyên chủ. Ví dụ làm một số giao dịch bí mật với Trần Như, thậm chí còn cấu kết với Nguyên Huy. Điều này thật đúng là nằm ngoài dự liệu của cô.

Đột nhiên cản thấy nếu để nguyên chủ làm hệ thống “nuôi cá” này, có lẽ sẽ có tiềm năng rất lớn. Chỉ vài ngày ngắn ngủ mà nguyên chủ đã có quan hệ với nhiều người như vậy mà.

Cố Từ Dư liếc mắt nhìn về phía Nguyên Huy đánh giá, bị ánh mắt kỳ quái kia làm cho giật mình, cô vội liếc mắt nhìn đi chỗ khác.

Nguyên chủ còn có một mối quan hệ như vậy với Nguyên Huy.

Cố Từ Dư tránh được ánh mắt kia nhưng bên phía Trần Như lại không có ý định buông tha cho cô. Bà ta nhìn Nguyên Lạc Sâm và Cố Từ Dư vài lần, sau đó mỉm cười trêu chọc nói: “Mới không gặp nhau một thời gian ngắn nhưng dường như quan hệ giữa Tiểu Dư và Tiểu Sâm đã thân thiết hơn rất nhiều!”

Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Cố Từ Dư, cô ngoan ngoãn nhấc đũa gắp một miếng rau cần vào bát của Nguyên Lạc Sâm ở bên cạnh.

Nguyên Hàm ở bên cạnh không thể nhìn được bộ dạng giả vờ giả vịt này của Cố Từ Dư, cong môi cười nhạo: “Cố Từ Dư, tôi nhớ anh trai của tôi không ăn được rau cần.”

Không phải Nguyên Hàm có quan tâm đến người anh trai cùng cha khác mẹ của mình mà là vì lúc trước muốn làm Nguyên Lạc Sâm khó chịu nên cô ta kết hợp với mẹ Trần Như của mình thường xuyên xuống bếp để nấu các món rau cần, tóm lại là để bất cứ khi nào đến đây Nguyên Lạc Sâm cũng cảm thấy không thoải mái.

Sắc mặt Cố Từ Dư không thay đổi, giống như không có cảm giác mình vô tình để lộ dấu vết.

Cô không quan tâm thậm chí còn cong môi, không nhanh không chậm nói: “Đương nhiên tôi biết, chỉ là tôi muốn nói cho các người biết, A Sâm yêu tôi như vậy, anh ấy nhất định sẽ ăn hết rau cần mà anh ấy ghét nhất."

Vẻ mặt Cố Từ Dư mong chờ nhìn chằm chằm vào Nguyên Lạc Sâm ở bên cạnh.

Nguyên lạc Sâm: “...”

Anh nhếch môi, im lặng một chút giống như đang suy nghĩ xem nó có hợp không, cuối cùng anh bình tĩnh giơ tay gắp miếng rau cần xanh mơn mởn kia bỏ vào miệng.

Hành động kia của Nguyên Nhạc Sâm như tát một cái vào mặt Nguyên Hàm. Cố Từ Dư lập tức vênh váo đắc ý, lại gắp cho Nguyên Lạc Sâm mấy miếng.

“Nhìn xem A Sâm yêu tôi nhiều như thế nào!

"..."

Nguyên Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào mấy ngọn rau cần đang nhiều lên kia, ánh mắt nhìn về phía Cố Từ Dư, trong ánh mắt sắc bén ẩn chứa một tia cảnh cáo.

Cố Từ Dư ngượng ngùng mỉm cười, thu tay lại.

Nguyên Hàm tức giận đến mức muốn đi lên xé nát cái miệng của Cố Từ Dư, tóm lại, sau một bữa cơm, cô ta không có cách nào đáp trả lại lời Cố Từ Dư nói, còn bị bộ dạng của cô làm cho tức giận.

Sau khi ăn xong, bà cụ gọi Nguyên Lâm đi, Nguyên Lạc Sâm và ba Nguyên như đang tranh luận chuyện gì đó, cũng không biết hai mẹ con Trần Như đang tính toán gì, tạm thời không thấy bóng dáng đâu.