Chương 10: Tiệc gia đình nhà họ Nguyên

Bầu không khí hòa hợp lúc trước đột nhiên im bặt, cả nhà cứ như vậy nhìn qua, trong mắt mỗi người đều mang theo chút sắc thái nhưng đều có ý tứ không rõ ràng.

Cuối cùng vẫn là Trần Như tỉnh táo lại trước, bày ra bộ dạng chủ nhà chào đón cô.

“Tiểu Dư, Tiểu Sâm, các con đến rồi à... Mau đến đây thu dọn đồ đạc để ăn cơm, mọi người đều đang chờ các con đó.”

Bà ta đi về phía trước vài bước, nhìn thấy Nguyên Lâm trốn đằng sau Nguyên Lạc Sâm, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Bà ta giơ tay ra muốn sờ đầu cô bé, vẻ mặt Nguyên Lâm sợ hãi trốn về phía sau.

Trên mặt Trần Như nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét nhưng bởi vì bà ta quay lưng về phía ba Nguyên nên bà ta hoàn toàn không có chút bối rối nào, thậm chí còn có chút hứng thú nhìn Cố Từ Dư một cái, không chút xấu hổ nào mà rút tay về, xoay người rời đi, nói rõ việc ăn cơm với mọi người.

Sắc mặt Cố Từ Dư không thay đổi, vẫn là nụ cười vô tâm, giống như cái gì cũng không hiểu.

Nguyên Lạc Sâm lạnh lùng nhìn Trần Như diễn kịch.Được đăng tải miễn phí trên ứng dụng T Y T và web ty t novel

Nhìn bọn họ cứ đứng đó giằng co, ba Nguyên đứng ở sau trầm giọng trách mắng: “Giáo dục các con nhiều năm như vậy bỏ đi đâu hết rồi, về một lần là không biết lớn nhỏ mà đối xử với dì Trần như vậy, còn ra thể thống gì nữa!”

“Có một số người đến muộn còn tỏ vẻ kiêu ngạo, cũng lợi hại thật đấy!” Một người phụ nữ quái gở bên cạnh ba Nguyên nói.

Ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Lạc Sâm liếc nhìn qua, ba Nguyên nhíu mày, còn em gái cùng ba khác mẹ với anh thì sợ đến mức mặt tái nhợt.

Kkhi không có việc gì thì cô ta sẽ nói Nguyên Lạc Sâm vào câu nhưng khi thật sự bị hắn nhìn tới thì lại sợ muốn chết, chính là loại nhát chết còn khoe mẽ.

Cố Từ Dư dường như không chú ý đến đại gia đình đang bắt đầu khởi động sóng ngầm trước mặt, cô nhẹ vỗ cho Nguyên Lạc Sâm một cái, như không có việc gì mà phối hợp kéo tay Nguyên Lâm ở bên cạnh rồi đi lên lầu.

"Lâm Lâm ngoan, chúng ta đi lên chào bà nội trước nhé!"

Nguyên Lạc Sâm không nhanh không chậm đi theo sau hai người họ, bóng lưng ba người đi lên tầng trông giống như một gia đình rất ấm áp.

Khi Nguyên Lạc Sâm và hai cô gái biến mất ở ngã rẽ cầu thang, Nguyên Hàm ghé lại gần Trần Như nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ nói xem quan hệ giữa hai người này trở nên thân thiết như vậy từ khi nào? Con nhớ rồi lần trước tại tiệc sinh nhật của anh Tử Hàm, Cố Từ Dư này vẫn có thể nhiệt tình quyến rũ Hạng Thần đấy!"

Trần Như nhìn chằm chằm về phía cầu thang, vẻ mặt rất khó coi.

Từ đầu đến cuối Nguyên Huy cũng không nói lời nào, nhìn chằm chằm về phía Nguyên Lạc Sâm vừa biến mất, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.Được đăng tải miễn phí trên ứng dụng T Y T và web ty t novel

-

Dì Lâm đưa đám người Cố Từ Dư đi vào phòng của bà cụ.

Mùi thuốc bên trong rất nồng, Cố Từ Dư liếc sang thì thấy bà cụ đang nằm trên ghế xếp, an vị ở trên ban công, lười nhác tắm nắng.

“Bà chủ, cậu chủ và mợ chủ đến thăm bà.” Dì Lâm thấp giọng nhắc nhở bà cụ.

Bà cụ hơi mệt mỏi mở mắt ra, Nguyên Lạc Sâm đi lên đỡ bà dậy thay dì Lâm.

Bà vịn vào tay Nguyên Lạc Sâm, sau đó đánh một cái vào mu bàn tay của cháu trai cả, tiếng đánh rất to và vang.

“Đã đến rồi à? Hai đứa còn biết đến thăm bà già sắp xuống mộ này rồi sao?” Bà liếc nhìn Nguyên Lạc Sâm, có chút khó chịu oán trách.

"Không có bữa cơm gia đình thường lệ ba tháng một lần, có phải nhóc con cháu sẽ không đến thăm bà già này không?”

“Không có ạ.” Nguyên Lạc Sâm trả lời một cách lạnh lùng và cứng rắn.

Tuy rằng không khác bộ dạng ngày thường là bao nhiêu nhưng khi ở trước mặt bà cụ, anh lộ ra bộ dạng mềm mại dịu dàng hiếm gặp, so với bộ dạng lạnh lùng thường ngày thì có thêm chút khờ dại.

Bà cụ hừ lạnh, hiển nhiên cũng không coi trọng câu trả lời của anh.

Ngước mắt lên nhìn về phía Cố Từ Dư, Cố Từ Dư vội vàng mỉm cười đáp lại.

“Còn đứng ngây người ở đó làm gì, còn không mau đến đây!”

Cố Từ Dư ôi một tiếng, mỉm cười đi đến, cô vừa đỡ vai bà cụ vừa âm thầm đánh giá bà cụ có chút khó đối phó này.

Theo tính khí trêu hoa ghẹo nguyệt của nguyên chủ, bà cụ khôn khéo này có lẽ sẽ không thích nguyên chủ mới đúng, chỉ là tình hình trước mặt này hình như có chút không giống tưởng tượng của cô.

"Lâm Lâm, đến đây với bà nội!"

Hai người vừa đi, chỉ còn lại Nguyên Lâm ngây người đứng ở nơi đó, cô bé vô thức muốn đi đến chỗ Nguyên Lạc Sâm, bởi vì rất sợ bà cụ nên cô bé mới ngây ngốc đứng ở đó.

Nguyên Lạc Sâm liếc nhìn Nguyên Lâm, có ý cảnh cáo thúc giục, Nguyên Lâm từ từ đi tới trước mặt bà cụ.

Đợi cô bé đi qua, bà cụ nhìn quần áo trên người Nguyên Lâm, khóe mắt bà giật giật, phức tạp liếc nhìn cháu trai, trình độ chọn quần áo này vẫn bình thường như trước.

Lâm Lâm của bà thật sự rất đáng thương, nhưng trước mắt, tạm thời không nói đến chuyện này đã.

“Lâm Lâm, bà nội hỏi cháu một chuyện, cháu phải thành thật trả lời bà nội.”

“Vâng.” Nguyên Lâm nhỏ giọng nói.

“Bình thường chị dâu và anh trai có đưa Lâm Lâm của chúng ta ra ngoài chơi không?”

Giọng điệu cứng rắn của bà cụ vừa dứt, ánh mắt sắc của Nguyên Lạc Sâm lập tức chìm xuống.

Nguyên Lâm nhìn anh trai mình, khẽ cười nhìn về phía chị dâu sau đó nhỏ giọng nói: “Vâng.”

“Tiểu Sâm nhà chúng ta đúng là một người anh tốt.”

Bà cụ đưa tay phủ lên mu bàn tay của Nguyên Lạc Sâm, vỗ vỗ lần nữa. Sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Cố Từ Dư, có ý nghĩa rất sâu xa.



Nguyên Lạc Sâm khẽ cau mày.

Cố Từ Dư ở bên cạnh tiếp tục cúi đầu xoa bóp vai cho bà, giống như cô không nghe thấy gì, mọi thứ không liên quan gì đến cô.

“Mấy ngày nữa bà định để dì Lâm đến ở cùng các cháu một thời gian, hai đứa còn trẻ lại vừa mới kết hôn, hiện tại công việc bận rộn, có đôi lúc không thể chăm sóc Lâm Lâm. Để dì Lâm đến đó, bà cũng có thể yên tâm một chút.”

Bà cụ sờ đầu Nguyên Lâm, vẻ mặt yêu thương.