Chương 22: Bá Tổng

*Bá tổng: bá đạo tổng tài.

Nhậm Thanh Lâm hơi mở to mắt, Lâm Tư Sâm cũng ngơ người luôn rồi.

Trừ hai người bọn họ ra, phản ứng của những người khác đều rất bình thường. Đám thẳng nam đều biết, câu "Là người của tôi" này của Giản Nhiên, ý chính là "Đây là anh em của tôi, tôi bảo vệ hắn."

Trần Văn Chu cười mỉa một tiếng, "Người của cậu? Sao nào, hai cậu chơi gay à?"

Quý Nguyên Hi nói: "Lời này hơi quá đáng rồi nha."

Giản Nhiên không để ý lời này, cậu liếc nhìn cổ áo Nhậm Thanh Lâm đang bị kéo lấy, "Buông tay."

"Không buông." Lực đạo trên tay Trần Văn Chu tăng thêm mấy phần, trên mặt mang theo vẻ tàn nhẫn, "Nghe rõ hay chưa? Không、buông."

Lâm Tư Sâm khuyên nhủ: "Mọi người đều cùng một trường, chơi bóng rổ thôi mà, không cần thiết làm căng lên như vậy......"

Nhậm Thanh Lâm nâng nâng khoé môi, "Học trưởng, anh tránh ra chút."

Giản Nhiên: "

Nhậm Thanh Lâm: "Ngoan, qua một bên đợi tôi."

Giản Nhiên: "......"

Tình huống đặc biệt, Giản Nhiên quyết định không so đo với Nhậm Thanh Lâm mấy chuyện nhỏ nhặt này. Cậu lui hai bước, bảo trì khoảng cách an toàn tương đối với Trần Văn Chu, liền thấy động tác tức thời của Nhậm Thanh Lâm, giơ chân dùng đầu gối đánh một cú vào hạ bộ của Trần Văn Chu. Đồng thời, tay hắn cũng không nhàn rỗi, vòng qua phía sau Trần Văn Chu, bắt lấy áo của đối phương, nhanh chuẩn ác vật người ngã xuống đất.

Động tác của Nhậm Thanh Lâm như nước chảy mây bay, y như quay phim vậy, làm quần chúng xem ngơ luôn.

Nhậm Thanh Lâm nhìn về phía Giản Nhiên, chầm chậm cười lên, "Lần này cậu ta buông tay rồi."

Giản Nhiên không tỏ vẻ gì, ngược lại là Quý Nguyên Hi bị nụ cười này của hắn hạ gục rồi: "Vcl, Nhậm Thanh Lâm cậu mẹ nó quá đẹp trai rồi!"

Trần Văn Chu lập tức từ mặt đất nhảy dựng lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Nhậm Thanh Lâm, "Mẹ nó, hôm nay lão tử không đập nát đầu cậu đánh gãy chân cậu, lão tử liền không họ Trần!"

Lâm Tư Sâm cùng hai nam sinh khác ngăn hắn lại, mồm năm miệng mười khuyên nửa ngày, Trần Văn Chu không những không có dấu hiệu bớt tức, miệng còn càng ngày càng bẩn.

Bóng khẳng định là không thể chơi nữa rồi, Nhậm Thanh Lâm cũng lười ở lại đây nghe Trần Văn Chu chửi rủa, "Học trưởng, chúng ta về?"

Giản Nhiên gật gật đầu, "Được."

Hai người với Quý Nguyên Hi, Từ Khả Khả cùng nhau đi về ký túc xá.

Nhậm Thanh Lâm hỏi: "Học trưởng, còn đau không?"

Giản Nhiên quơ quơ tay, "Đã đỡ hơn nhiều rồi." Loại va va đập đập này, chỉ đau một lúc thôi, từ từ là đỡ rồi.

Nhậm Thanh Lâm: "Đưa tôi xem xem."

Giản Nhiên trên mặt liền nóng, nắm chặt áo của mình, "Xem cái đầu cậu."

Quý Nguyên Hi cười nói: "Này này, vợ tôi còn ở đây nha. Đợi về ký túc tôi cho xem Giản Nhiên."

Nhậm Thanh Lâm thoả hiệp: "Vậy cũng được, nhớ gửi ảnh cho tôi."

Giản Nhiên mặt không biểu tình: "......Hai chữ biếи ŧɦái, tôi đã nói tới mệt rồi."

"Có điều, tên Trần Văn Chu này nhân phẩm cũng quá tệ rồi," Quý Nguyên Hi nói, "Đường Đường sao lại nhìn trúng hắn chứ."

Từ Khả Khả vừa cầm ly trà sữa vừa uống, nói: "Cậu ta đối với Đường Đường khá tốt, tuy nhiên chắc là có chút chủ nghĩa đại nam tử, nhưng có vài cô gái cũng thích loại này, chính là thích nam nhân tranh giành ghen tị vì mình, anh xem nam chính trong tiểu thuyết điện ảnh không phải đều là loại bá đạo tổng tài sao."

Quý Nguyên Hi chấn kinh rồi: "Này mẹ nó là bá đạo tổng tài? Chỉ với tướng mạo đó của hắn, tài xế của bá đạo tổng tài nói còn được."

Giản Nhiên xém chút cười ra tiếng, lại cảm thấy ở sau lưng nghị luận tướng mạo người ta rất không đàn ông, kịp thời chuyển tiếng cười thành tiếng ho nhẹ.

"Anh là do ở cùng một phòng với Nhiên Nhiên, thấy soái ca nhiều rồi mới cảm thấy cậu ta không đẹp." Từ Khả Khả nói, "Trần Văn Chu thật ra trông cũng được, đương nhiên không thể so sánh với hai người."

Quý Nguyên Hi đắc ý: "Anh và Giản Nhiên sao?"

Từ Khả Khả không chút lưu tình đánh vỡ suy nghĩ của bạn trai: "Nhiên Nhiên cùng Nhậm học đệ."



Quý Nguyên Hi phải đưa Từ Khả Khả về phòng, chỉ còn lại hai người Giản Nhiên với Nhậm Thanh Lâm. Giản Nhiên vẫn luôn cúi đầu xem điện thoại, sắp bị đυ.ng trúng cột điện cũng không biết.

Nhậm Thanh Lâm duỗi tay ra che trán của Giản Nhiên, "Học trưởng, nhìn đường."

Giản Nhiên nhấc mắt nhìn một cái, "Ồ."

"Anh đang nói chuyện với ai." Nhậm Thanh Lâm hỏi.

"Lâm Tư Sâm."

"......Nói về cái gì?"

Giản Nhiên: "Hiếu kỳ như vậy? Hay là đem nhật kí trò chuyện cho cậu xem."

Nhậm Thanh Lâm nhìn chằm chằm điện thoại trên tay Giản Nhiên, "Vậy thì tốt quá rồi."

Giản Nhiên trừng mắt hắn, "Anh ấy xin lỗi, còn nói chúng ta gần đây cẩn thận chút."

Nhậm Thanh Lâm nhướng nhướng mày, "Ồ?"

"Trần Văn Chu hình như nói mấy lời tàn nhẫn, nói muốn chúng ta quỳ xuống gọi hắn ba ba." Giản Nhiên cười nhạo nói, "Cậu ta là đặc biệt chiêu sinh bên thể dục, hình như còn có chút bối cảnh."

Nhậm Thanh Lâm nhẹ nhàng cười cười, "Đều là năm 9012 rồi, còn có người chơi bạo lực học đường?"

Này này, ban nãy bạo lực hình như là cậu mà?

"Đoán chắc cũng sẽ không làm chuyện gì khác người, bảng hiệu của trường chúng ta vẫn còn kia, sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra." Giản Nhiên nói, "Cùng lắm là ở sân bóng rổ gây khó chịu cho chúng ta. Cậu ta hình như cũng ở trong câu lạc bộ bóng rổ đó, cậu chú ý chút."

"Ừm." Nhậm Thanh Lâm nghĩ nghĩ, cười nói: "Không bằng học trưởng vì tôi mua phần bảo hiểm đi."

Giản Nhiên: ?

"Người thụ hưởng chính là học trưởng, tôi nếu thật sự xảy ra chuyện, học trưởng liền có thể nhận được một khoản bồi thường lớn, rất có lợi đó."

Giản Nhiên bị chọc cười rồi, "Ý kiến hay, đợi sau này tôi thiếu tiền tiêu, cũng có thể ra tay với cậu, lừa bảo hiểm."

Nhậm Thanh Lâm nhìn cậu, "Học trưởng sao lại thiếu tiền tiêu?"

"Bởi vì ba mẹ tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng con trai phải nuôi trong cái nghèo, mỗi tháng chỉ cho tôi trên dưới một vạn tiền tiêu vặt, mua mấy đôi giày là hết rồi." Hơn nữa cậu còn là tên cung Bạch Dương không có khái niệm quản lí tài sản.

Nhậm Thanh Lâm: "Tôi làm một tấm thẻ phụ thẻ tín dụng cho anh."

Giản Nhiên: "......"

Xem! Nhìn xem! Đây mới là bá đạo tổng tài trong đời thực! Loại như Trần Văn Chu tính là gì!

"Đợi đã, thẻ phụ thẻ tín dụng hình như chỉ có quan hệ cha mẹ, con cái cùng vợ chồng mới có thể làm?"

Nhậm Thanh Lâm cười lên, "Chúng ta không phải quan hệ vợ chồng sao?"

......Hình như là vậy.

Giản Nhiên cho là Nhậm Thanh Lâm đang nói đùa, thuận miệng nói: "Được nha, tôi đợi thẻ của cậu."

Sắp đến dưới lầu ký túc, Nhậm Thanh Lâm nhận được một tín nhắn từ giảng viên cố vấn của hắn.

Giản Nhiên: "Sao vậy?"

"Giảng viên cố vấn bảo tôi đi tìm thầy ấy một chuyến."

Giản Nhiên nhíu mày, "Lẽ nào là vì chuyện lúc nãy?"

Nhậm Thanh Lâm bỏ điện thoại vào túi, "Không biết, học trưởng về trước đi."

Về tới phòng, Giản Nhiên kiểm tra xem vết thương của mình, trước mắt có hơi đỏ, theo kinh nghiệm của cậu, ngày mai sẽ bầm tím, sau đó tiến vào thời kì mà vừa đυ.ng trúng sẽ sướиɠ rơn người.

Giản Nhiên tắm xong thay đồ, thấy trên Wechat có tin nhắn chưa đọc, là Đường Đường gửi.



Đường Đường: Giản Nhiên, sự việc tôi đã nghe hết rồi, gây rắc rối cho cậu với học đệ, vô cùng xin lỗi.

Giản Nhiên không trả lời lại, chuyển sang gửi tin nhắn cho Nhậm Thanh Lâm.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Xong việc chưa? Giản viên cố vấn nói như nào.

.R: 【Tay cầm điếu thuốc, hơi hơi run sợ.jpg】Nói phải bị nhận một lỗi.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Chỉ vì cái chuyện rách nát này? 【Doạ đến nỗi tôi mang thai luôn.jpg】

.R: 【Khóc không ra tiếng.jpg】

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Không phải chứ, cậu nói rõ ràng với thầy cố vấn chưa vậy? Là Trần Văn Chu ra tay trước!

.R: Thật mà nói, hắn ta không kịp ra tay.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: ......Nói cũng phải. Trần Văn Chu sao? Hắn ta có bị nhận lỗi không?

.R: Có.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Chuyện này trách tôi, xin lỗi nha học đệ.

.R: Vậy học trưởng chuẩn bị phần quà tặng đến an ủi tôi đi.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: ?

.R: Vừa hay sinh nhật tôi sắp tới rồi.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Tôi trực tiếp chuyển khoản cho cậu có được không, cậu muốn mua gì thì mua.

.R: Không được.

.R: Tôi chỉ có một yêu cầu về quà tặng, học trưởng phải tự tay làm.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: 【Cho cậu mặt mũi rồi? Lượn.jpg】

Nhậm Thanh Lâm ở sân bóng phát sinh bất hoà rất nhanh liền bị bưng lên trên diễn đàn trường, còn nằm ở trang chính hot mấy ngày. Một đồng đội của Giản Nhiên tỉ mỉ kể lại sự việc trải qua, người có mắt đều có thể nhìn ra vấn đề của ai lớn hơn.

Comment phần lớn chia làm ba loại, một loại là mắng Trần Văn Chu; một loại là mắng Giản Nhiên với Nhậm Thanh Lâm; loại này đa số là bạn thân của Trần Văn Chu; còn có một loại, là loại đang nỗ lực kiếm đường.

23L: Giành giành giật giật gì đó, cũng quá dễ thương rồi nha~awsl(*A tôi chết rồi).

35L: 【Anh đẹp trai này, là người của tôi】A a a a a, tôi cũng muốn làm người của anh a Giản học trưởng!

36L: Lầu trên hình như là nam mà......

52L: Nhiên Nhiên rất A không sai, nhưng học đệ càng A nha! Hơn nữa chênh lệch chiều cao để ở đó, kiên trì biểu đạt 【Thanh Nhiên】trăm năm không thay đổi.(*A ở đây như alpha, rất nam tính á)

59L: Đến không kịp rồi! Mấy chị em【Nhiên Thanh】mau like tui!

Thẩm Tử Kiêu vui cười hớn hở lướt hết bài đăng, muốn chia sẻ mấy lời vàng với Quý Nguyên Hi, quay đầu lại thấy anh chàng đang lướt giao diện Taobao, tiến sát lại xem, một câu "Khăn quàng cổ sợi len tự đan thủ công DIY tặng bạn trai" chói mù luôn mắt cậu ta.

Thẩm Tử Kiêu hoảng sợ nói: "Lão Quý ông muốn làm gì!"

Quý Nguyên Hi bình tĩnh nói: "Tui tính tự tay đan khăng quàng cổ cho vợ tui, làm quà lễ Giáng sinh."

Giản Nhiên đi ngang qua: "Tặng son môi túi xách không tốt sao?"

Quý Nguyên Hi: "Mấy thứ đó tặng lúc nào chả được, lễ Giáng sinh phải có cái gì đặc biệt chút, tự tay làm mới có ý nghĩa."

"Đm, tui vậy mà cảm thấy ông nói rất có đạo lý." Thẩm Tử Kiêu nói, "Ông gửi link cho tui, tui cũng đan cho nữ thần một cái."

Giản Nhiên nhíu mày, "Mấy ông biết sao?"

"Không biết có thể học mà, như này mới thể hiện được sự thành tâm."

Giản Nhiên cười lạnh: "Mấy ông đàn bà thật."

14:40_2022-04-23