Chương 21: Chơi Bóng

Buổi chiều, học xong tiết đầu, Nhậm Thanh Lâm lấy sách ra, nói với bạn cùng phòng: "Tôi về phòng đây."

Bạn cùng phòng: "Hả? Nhưng lát nữa còn có một tiết toán cao cấp nữa."

"Cúp."

Bạn cùng phòng nhắc nhở hắn: "Giáo viên toán cao cấp mỗi tiết đều điểm danh đó."

Nhậm Thanh Lâm dùng sách vỗ vỗ vai bạn cùng phòng, "Vợ sắp bị người ta giành mất rồi, còn học toán cao cấp làm gì——đi đây."

Bạn cùng phòng: "Ha ha ha."

Ha xong, bạn cùng phòng nhăn mày lại, ngơ người.

Từ từ......Hắn vừa rồi đã nghe thấy cái gì rồi?

Nhậm Thanh Lâm về tới phòng ngủ, đổi xong quần áo với giày chơi bóng, nhìn về hướng ban công đối diện, quả nhiên thấy Giản Nhiên đang soi gương. Hắn gửi tin nhắn Wechat qua.

.R: Học trưởng, cùng tới sân bóng?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: 【OK! NO PROBLEM.jpg】

.R: Tôi ở dưới lầu đợi anh.

Giản Nhiên không để Nhậm Thanh Lâm chờ lâu, rất nhanh đã xuống lầu rồi. Trên người cậu vẫn là bộ quần áo bóng rổ màu vàng của James, bên ngoài mặc một cái áo khoác đen dài, chỉ có đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài.

Nhậm Thanh Lâm cúi xuống nhìn qua, "Học trưởng anh trắng thật."

Giản Nhiên có loại cảm giác chân như mang gai, "......Sao điểm chú ý của cậu kỳ quái như vậy."

Nhậm Thanh Lâm cười nói: "Do di truyền từ dì sao?"

"Làn da ba mẹ tôi không tính là trắng," Giản Nhiên nghiêm trang nói hươu nói vượn, "Có thể tôi không phải là con ruột cũng nên."

Hai người đi cùng nhau tới sân bóng.

Trên sân bóng, 8 người thi đấu khác đều đến đủ rồi. Lâm Tư Sâm với tư cách là người tổ chức đang sắp xếp mọi người rút thăm, theo đó quyết định chia đội. Cậu ta thấy Giản Nhiên cùng Nhậm Thanh Lâm đi tới, vẫy vẫy tay, "Nhiên Nhiên, ở đây."

"Mấy người khác đều rút xong rồi, chỉ còn lại hai người." Lâm Tư Sâm mở lòng bàn tay, bên trên là hai mảnh giấy đã gấp đều, "Rút đi."

Nhậm Thanh Lâm lướt nhìn đội ngũ đã chia xong, hai bên đều thiếu một người, cho dù rút như thế nào, hắn với Giản Nhiên cũng không thể cùng đội.

Giản Nhiên tuỳ tiện chọn một cái, mở mảnh giấy ra thấy bên trên viết "A". Lâm Tử Sâm ôm cổ Giản Nhiên, cười ha ha nói: "Nhiên Nhiên, hai ta lại là một đôi!"

"Ai mẹ nó một đôi với anh......" Giản Nhiên cười mắng, vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Tư Sâm, "Buông ba ba ra."

Nhậm Thanh Lâm nheo nheo đôi mắt.

Trước khi đấu, Giản Nhiên như thường lệ làm nóng người, bỗng nhiên có loại cảm giác bị ai đó nhìn. Cậu quay đầu lại, cái ánh nhìn đó lại biến mất rồi.

"Nhiên Nhiên!" Không biết Quý Nguyên Hi đã đến sân bóng lúc nào, bạn gái cậu ta Từ Khả Khả đứng bên cạnh cậu ta, "Ông qua đây xíu!"

Giản Nhiên chạy chậm tới biên sân, "Hai cậu sao lại tới đây."

Từ Khả Khả nói: "Nhiên Nhiên, cậu phải chú ý vị học trưởng mặc áo chơi bóng số 24 màu lam kia."



Giản Nhiên nhìn theo tầm mắt của Từ Khả Khả, nhìn thấy một nam sinh còn cường tráng hơn Lâm Tư Sâm, "Ai vậy."

Từ Khả Khả: "Bạn trai hiện tại của Đường Đường, Trần Văn Chu."

"......Ồ."

Quý Nguyên Hi cảm khái: "Loại hình con gái thích thật đúng là thiên biến vạn hoá, Giản Nhiên với vị học trưởng đó phong cách cũng quá khác xa rồi."

Từ Khả Khả trừng mắt bạn trai nhà mình, "Không giống nam sinh mấy người, vĩnh viễn chỉ thích một loại hình, đó chính là trẻ trung xinh đẹp."

Quý Nguyên Hi đầy khát vọng cầu sinh, "Anh không có nói như vậy."

Giản Nhiên không muốn nghe bọn họ ve vãn đánh yêu, "Cậu ta là bạn trai của Đường Đường, cho nên?"

"Chuyện Đường Đường lúc trước theo đuổi cậu toàn trường đều biết, Trần Văn Chu đối với mấy chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng, lần trước còn cãi nhau với Đường Đường, bởi vì cậu ta phát hiện rất nhiều ảnh của cậu trong điện thoại Đường Đường."

Giản Nhiên bật cười, "Ý của cậu là, cậu ta sẽ mượn cơ hội tìm tôi gây phiền phức?"

Từ Khả Khả gật gật đầu.

"Không phải chứ, một tên nam sinh lấy đâu nhiều tâm tư như vậy." Giản Nhiên nói, "Cậu đây là nghĩ quá nhiều rồi."

Quý Nguyên Hi bộ dạng như một lão thần, "Tôi vừa mới trò chuyện một lúc với anh Sâm, tên Trần Văn Chu này sau khi nghe nói cậu cũng tới, chủ động nói muốn đến, cậu nghĩ xem, nghĩ kĩ xem."

Giản Nhiên vẫn không quá tin, "Mấy cậu thật sự không phải là xem 《Chân Hoàn truyện》quá nhiều rồi chứ?"

Từ Khả Khả nói: "Tóm lại cậu cẩn thận một chút."

Giản Nhiên gật đầu, "Biết rồi."

Giản Nhiên trở lại sân, Nhậm Thanh Lâm hỏi cậu: "Sao vậy?"

"Không có gì." Giản Nhiên thuận miệng nói, "Tóc cậu có phải dài hơn chút, tóc mái đều sắp che khuất mắt rồi."

Nhậm Thanh Lâm vân vê tóc trước trán, "Có chút."

Giản Nhiên nghĩ nghĩ, "Cậu đợi tôi một chút."

Giản Nhiên lại đi một chuyến tới biên sân, lúc trở lại nói với Nhậm Thanh Lâm: "Cậu hơi cúi xuống một chút."

Nhậm Thanh Lâm nghe lời làm theo.

Giản Nhiên dùng dây buộc tóc mượn từ Từ Khả Khả, cột tóc mái của Nhậm Thanh Lâm lên, tạo thành một bím tóc nhỏ nhỏ.

"Được rồi," Giản Nhiên thưởng thức "kiệt tác" của mình, nghẹn cười, "hoàn mĩ."

Nhậm Thanh Lâm vẻ mặt vô tội nhìn Giản Nhiên. Hắn không có tóc mái thì bớt một phần lười biếng tản mạn, thêm một phần đẹp trai vô lại.

"Không thích?" Giản Nhiên nhướng mày hỏi.

Nhậm Thanh Lâm sờ sờ bím tóc nhỏ của mình, giọng điệu cực kỳ giống Quý Nguyên Hi dỗ bạn gái vừa nãy, "Thích."

Trận đấu vừa bắt đầu, Giản Nhiên đã giáp mặt với Trần Văn Chu rồi. Trần Văn Chu một bộ mặt âm trầm, về hình thể hoàn toàn nghiền áp Giản Nhiên. Giản Nhiên bị cậu ta ghim chằm chằm gắt gao, cứ tâng bóng không thể đột phá, chỉ đành chuyền bóng cho Lâm Tư Sâm.

Trần Văn Chu cực kỳ khinh thường cười một tiếng, "Sợ hãi thế?"

Giản Nhiên cũng cười theo, "Đúng vậy, tôi rất sợ đó, học trưởng thủ hạ lưu tình."



Thái độ Trần Văn Chu đối với Giản Nhiên hiển nhiên không vừa ý, ánh mắt càng trở nên bất thiện.

Một bên khác, Lâm Tư Sâm đón được bóng, lại bị Nhậm Thanh Lâm như hổ rình mồi làm cho không thoát thân được, hai người giằng co một lát, Lâm Tư Sâm chuyền bóng lại cho Giản Nhiên.

Giản Nhiên chiều cao sánh không lại với Trần Văn Chu, nhưng phản ứng rất nhanh, nhanh như chớp đón bóng được chuyền lướt qua người Trần Văn Chu, giáp mặt trực tiếp với Nhậm Thanh Lâm.

Nhậm Thanh Lâm cười cười với Giản Nhiên, bất ngờ duỗi tay ra chặn bóng, ngay lúc này, hai người cách nhau vô cùng gần, gò má gần như sắp chạm vào nhau.

Giản Nhiên mạnh mẽ lùi về sau, kéo dãn khoảng cách với Nhậm Thanh Lâm, Nhậm Thanh Lâm thuận thế cướp bóng đi, thế như chẻ tre công trở lại, vững vàng đưa bóng vào rổ.

Nhậm Thanh Lâm: ?

Giản Nhiên: ......

Đồng đội của Giản Nhiên: ......

"Nhiên Nhiên ông làm sao vậy!" Quý Nguyên Hi ở biên sân hét lớn, "Đừng bị sắc đẹp của cậu ta mệ hoặc, cố lên a!"

Giản Nhiên cũng bị hành vi của mình làm cho mê hoặc. Nam sinh chơi bóng với nhau, đυ.ng chạm thân thể cũng là bình thường, vừa nãy cậu làm ra loại cử động đó là có chuyện gì? Não bị ngập nước rồi, hay là di chứng từ tối hôm qua?

Đm, đều là lỗi của Nhậm Thanh Lâm, không có chuyện gì lại đi nói mấy lời kì kì quái quái, làm cho cậu cũng kì kì quái quái theo.

Giản Nhiên vén vạt áo lên lau mồ hôi, "Là sai lầm của tôi, xin lỗi."

Lâm Tư Sâm an ủi cậu: "Không sao không sao, một quả mà thôi."

Thực lực hai bên ngang nhau, điểm số vẫn luôn theo sát nhau. Trần Văn Chu không chiếm được tiện nghi trên người Giản Nhiên, tựa hồ có chút sốt ruột, đánh càng ngày càng hăng. Còn tình huống phía Nhậm Thanh Lâm và Lâm Tư Sâm cũng không tốt hơn bọn họ là bao, hai người nhìn tựa như hăng hái, ẩn ẩn trong đó còn có mùi thuốc súng.

Trong một lần giành bóng, hông Giản Nhiên bị khuỷu tay của Trần Văn Chu thúc mạnh, sau đó liền ngã xuống đất, đổ một thân mồ hôi lạnh.

Những người khác sôi nổi vây quanh lại đây, Quý Nguyên Hi cũng từ biên sân chạy tới. Nhanh nhất là Nhậm Thanh Lâm, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, một bộ dáng bị doạ quá mức, không biết còn tưởng rằng người bị thương là hắn.

Nhậm Thanh Lâm đỡ Giản Nhiên dậy, "Học trưởng, anh thấy như thế nào rồi?"

Giản Nhiên hơi buồn nôn, nhất thời nói không ra lời, mất nửa ngày mới nặn ra được mấy chữ, "Không sao, từ từ là ổn rồi."

Lâm Tư Sâm lo lắng sốt ruột nói: "Thật sự không sao à? Hay là đến phòng y tế trường xem xem."

Trần Văn Chu châm chọc mỉa mai: "Trên sân bóng có ai mà không bị ngã không bị đυ.ng chứ, học đệ chắc sẽ không yếu ớt như vậy ha?"

Lâm Tư Sâm lạnh lùng khiển trách: "Trần Văn Chu, cậu bớt nói mấy câu."

Nhậm Thanh Lâm đưa Giản Nhiên cho Quý Nguyên Hi, đứng lên đối mặt với tên cao lớn to xác Trần Văn Chu.

"Xin lỗi."

Trần Văn Chu vẻ mặt trào phúng, "Xin lỗi nha, học đệ."

"Tiếp tục," không lười biếng tuỳ ý như lúc thường, Nhậm Thanh Lâm như một người khác, sự lạnh lẽo quanh thân làm người ta không thể không tránh xa ba thước, "Tiếp tục xin lỗi đến khi tôi vừa ý mới thôi."

Trần Văn Chu bực rồi, liền xách cổ áo Nhậm Thanh Lâm, "Cậu vừa ý? Cậu là ai hả? Mẹ nó bớt quản việc người khác đi."

Giản Nhiên đứng dậy với sự giúp đỡ của Quý Nguyên Hi, cậu túm lấy cánh tay của Trần Văn Chu, lạnh nhạt nói: "Thật ngại quá, anh đẹp trai này, là người của tôi."

15:48_2022-04-22