Chương 6: A… Xin Lỗi!

Bùi Ngữ đang bị thúc giục uống rượu. Cổ tay trắng ngần cùng với ly rượu thủy tinh khẽ sáng lên dưới ánh đèn. Sau khi uống được vài ly, Bùi Ngữ cảm thấy dạ dày không khỏe, vốn tưởng rằng sẽ say rất nhanh nhưng trên thực tế bụng chỉ hơi trương lên thôi.

Thâm Lam có vài loại rượu đặc trưng, trong tay đang cầm ly cốc tai có nhiệt độ thấp dùng Brandy làm rượu nền, uống vào có hương trái cây còn đọng trên đầu lưỡi, vị cam mùa hè ngọt nhẹ hòa trộn với kem tươi mang lại cảm giác êm dịu hơn.

Loại rượu này rất được các nữ khách hàng ưa chuộng, không quá nồng, trong bầu không khí bị ép uống rượu kỳ dị này, Bùi Ngữ lại sinh ra cảm giác như đang thưởng thức rượu ngon. Chỉ là bụng có hơi trướng.

“Xin hỏi tôi có thể đi chưa.” Bùi Ngữ cụp mi, đôi mắt ẩn sau cặp kính nhìn không ra biểu cảm gì. Bùi Ngữ từ trước đến giờ làm việc gì luôn có chừng mực, rất ít uống rượu, cho dù có uống thì chỉ uống ly nhỏ nên chưa bao giờ biết được tửu lượng của bản thân.

Cảm giác mơ hồ, bồng bềnh dần xuất hiện trong đại não. Trong sâu tiềm thức có một thanh âm đang nhắc nhở Bùi Ngữ, không thể tiếp tục uống nữa, uống tiếp sẽ say mất.

Lâm Thư Tinh không nhìn thấy sự nhục nhã và không cam tâm trong mắt Bùi Ngữ như mong muốn. Như đánh một quyền vào bông vậy, lại càng tức hơn. Vừa nghĩ đến một khi liên hôn với Tần Thâm rời khỏi Lâm gia, sau này Lâm gia chỉ còn lại một mình Bùi Ngữ, thời gian kéo dài mọi việc do Bùi Ngữ nói là được.

“Nằm mơ đi? Còn lại nhiều rượu như thế, không uống hết thù đừng hòng rời đi.” Lâm Thư Tinh lấy rượu trong thùng đá ra, mở nắp rồi đổ vào ly.

“……”

Tần Phấn nhìn chai rượu whisky trị giá bảy con số, đột nhiên cảm thấy đau đầu. Tần Phấn còn đang đợi ăn bánh sinh nhật, tự mình mở nắp để chúc mừng.

Tần Phấn thấp giọng nói: “Chai này thì thôi đi, một chai hết mấy chục ngàn.”

Tần Phấn vốn dĩ muốn giúp Lâm Thư Tinh, chế giễu Bùi Ngữ không xứng uống loại rượu này nhưng Lâm Thư Tinh lại lên tiếng trước.

“Không phải chỉ mấy chục ngàn một bình sao? Lát nữa gọi thêm là được.” Lâm Thư Tinh không kiên nhẫn đáp.

Câu này vừa nói xong, sắc mặt của những người có mặt ở hiện trường cảm thấy vi diệu. Lúc trước Lâm Thư Tinh là thiếu gia của Lâm gia, lại là Omega, giá trị con người cao, nhưng hiện giờ chỉ là một thiếu gia giả, trực tiếp phản bác Tần Phấn như thế, rất không cho mặt mũi.

Sắc mặt Tần Phấn âm trầm, trong mắt tràn đầy cáu kỉnh, tức giận. Nhìn thấy ngũ quan Lâm Thư Tinh, Tần Phấn như bị cám dỗ nên đành nén giận.Bùi Ngữ nhìn chằm chằm vào ly rượu được đẩy tới trước mặt……. Việc này giống như không có hồi kết, cơ bản không thể dừng được.

Bùi Ngữ có phải uống đến nôn ra, Lâm Thư Tinh mới chịu bỏ qua không. Nếu không, dứt khoát không phục vụ nữa.

Bùi Ngữ mơ màng nghĩ. Nhưng lại nghĩ đến quán bar là chú của người ngồi bên cạnh Lâm Thư Tinh mở. Giám đốc và các đồng nghiệp khác đối với cậu ta rất khách sáo, nếu trực tiếp đá cửa rời đi, việc này có khi sẽ đổ lên đầu của giám đốc.

Giọng bức ép mơ hồ bên tai: “Tiếp tục uống đi, rượu này mắc cứ coi như thưởng cho cậu.” Lâm Thư Tinh cười nói.

Những người khác cũng đang cười, Bùi Ngữ đứng ở đó bị coi như một đối tượng trêu chọc. Vài ly rượu vừa uống lúc nãy bắt đầu phát huy tác dụng, đầu óc mơ hồ, trong lòng Bùi Ngữ xuất hiện một cảm giác uất ức.

Bùi Ngữ không định sẽ biểu hiện tâm trạng của mình ra bên ngoài, khóe miệng chỉ trùng xuống, cậu ấy cầm ly rượu lên. Thành ly phản chiếu ánh sáng rực rỡ của ánh đèn.

“Làm gì đó?”

“Tôi làm sao còn không biết Thâm Lam có loại quy tắc này, khách hàng có thể tùy tiện ức hϊếp nhân viên phục vụ?!”.

Tần Nghị Dương đoạt ly rượu đi, kéo tay Bùi Ngữ đi ra ngoài.

“Các người được lắm, muốn quậy thì cút ra ngoài, sau này nếu còn như vậy thì đừng đến Thâm Lam, một nơi tốt như thế bị các người quậy thành một mớ hỗn độn.”

Những người có mặt nhất thời chưa kịp phản ứng, vừa định mở miệng. Giám đốc Thâm Lam liền đứng ra giải thích: “Xin lỗi các vị, vị tiên sinh đó là em họ của ông chủ chúng tôi, là bạn của Bùi Ngữ, không nhẫn tâm nhìn cậu ấy uống nhiều như thế.”

Các phú nhị đại và Lâm Thư Tinh đang muốn làm khó, nghe thấy thế liền nhìn về phía Tần Phấn.

“Cậu ấy quả thật là em họ của chú tôi…...”

Tần Phấn nói: “Người nếu như đã bị cậu ấy kéo đi rồi, vậy thì tới đây thôi.”

Đến tột cùng thì Tần Phấn chỉ là chi thứ, không thể so với Tần Nghị Dương, Tần Nghị Dương và Tần Thâm gần gũi hơn, Tần Phấn lo lắng quậy to chuyện, nhỏ nhẹ thuyết phụ Lâm Thư Tinh.

Muốn làm hội viện của Thâm Lam thì không quá nghiêm khắc, chỉ cần là người sử dụng đúng hạn mức được quy định, có chút danh tiếng ở Giang thành thì có thể đăng ký hội viên.

Hoàn cảnh quán bar tốt, rượu ngon, không khí sạch sẽ. Rất nhiều thương nhân ban đêm muốn nói chuyện hợp tác đều sẽ chọn nơi đây.Quan trọng nhất là, quá bar này dưới danh nghĩa của tập đoàn Tần Thị, những người đó cũng muốn tìm cơ hội, ở đây tiêu phí sau này tìm cơ hội hợp tác với Tần thị.

Nếu như bị Thâm Lam gạch tên, nếu truyền ra ngoài thì quá mất mặt.

Những phú nhị đại này là cầm theo thẻ thành viện của gia tộc đi vào, cũng không muốn mang lại phiền phức cho bố mẹ, cũng không tiếp tục làm khó nữa.

“Đó là em họ của Tần Thâm sao?”

“Bọn họ sao mà kéo được quan hệ thế?”

“Uống rượu, uống rượu đi, không nói chuyện này nữa, hôm nay không say không về.” Tần Phấn rót rượu cho họ.

Lâm Thư Tinh xụ mặt không lên tiếng, Tần Phấn vỗ vai cậu: “Hôm nay là sinh nhật tôi, vui vẻ chút đi.”

“Biết rồi.” Lâm Thư Tinh lấy quà ra: “Sinh nhật vui vẻ.”

Họn uống rượu, ăn bánh ga tô, không khí lại trở nên vui vẻ.

Có người đột nhiên hỏi: “Nhưng chúng ta vừa bắt nạt nhân viên phục vụ đó như thế, không có chuyện gì chứ?”

“Có thể có chuyện gì được chứ……Nếu cậu ấy được yêu thương cũng không ra ngoài làm nhân viên phục vụ, đúng không, Lâm Thư Tinh?”

Lâm Thư Tinh nhẹ giọng đáp: “Đương nhiên.”

***

Trong phòng nghỉ, Tần Nghị Dương đưa cho Bùi Ngữ một ly nước ấm: “Uống chút nước rồi nghỉ ngơi đi, tôi đã nói chuyện với giám đốc, tối nay cậu có thể về sớm.”

Bùi Ngữ nhận ly nước uống một hớp, lúc say giọng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Chuyện lúc nãy cảm ơn anh.”

Cậu nói rất chậm, dường như nói từng chữ một, lúc này tình trạng của Bùi Ngữ không được tốt lắm, gò má ửng hồng, đôi mắt trong veo phủ một tầng sương mỏng.

“À, không có việc gì, thật ra cậu không cần cảm ơn tôi.”

Tần Nghị Dương lắc đầu: “Là anh tôi kêu tôi lôi cậu ra ra ngoài.”

“Anh cậu?” đôi mắt Bùi Ngữ mở to, hai tay cầm ly nước, sương trắng bao phủ tròng kính nhìn cực kỳ đáng iu.

“Đúng vậy, là người hôm đó đυ.ng cậu ở bệnh viện.” Tần Nghị Dương trả lời.

Bùi Ngữ chớp mắt, mất vài giây mới nhớ lại hình dáng của người nam nhân hôm đó. Ngũ quan có chiều sâu, mũi cao, môi mỏng, trên cơ thể thoang thoảng mùi vị rất dễ chịu. Cặp mắt cũng rất đẹp, trầm tĩnh mà sâu thẫm, con ngươi đen như mực. Ngay cả giọng nói chuyện cũng cực kỳ dễ nghe, còn hay hơn cả giọng nam trong băng đĩa nói tiếng anh. Nhưng hình như hai chân bị thương.

“Thì ra là thế, vậy có thể giúp tôi cảm ơn anh của anh không?” Giọng nói Bùi Ngữ ấm áp.

Tần Nghị Dương: “Không thành vấn đề.”

Ngồi nghĩ được một lát, Bùi Ngữ nói muốn đi thay quần áo rồi về nhà.

Tần Nghị Dương gật đầu: “Nếu cậu không sao, tôi quay lại tiếp tục chơi đây.”

Bùi Ngữ: “Được.”

***

Qua vài phút, một chiếc Maybach đậu trước cửa Thâm Lam. Tần Thâm cũng thỉnh thoảng đến đây uống rượu với Tưởng Nhất Bạch, bên hông có thang máy chuyên dụng trực tiếp đi lên phòng riêng bên trên.

Tần Thâm gọi điện cho Tần Nghị Dương: “Người đâu? Em dẫn ra chưa?”

Các bạn học còn đang gào thét ầm ỉ, Tần Nghị Dương che điện thoại lớn tiếng quát: “Dẫn ra rồi, em dặn giám đốc cho cậu ấy về sớm rồi.”

“Không phải nói là uống không ít rượu sao?”

Tần Thâm cau mày: “Cậu ấy về một mình?”

“Đúng vậy, nhưng mà em thấy trạng thái của cậu ấy vẫn còn tốt, có thể nói chuyện có thể đi đường.” Tần Nghị Dương lại nói hai câu.

Nghe các bạn học gọi lại chơi trò chơi, Tần Nghị Dương nhanh nói: “Anh, không nói nữa, bạn đang giục em.”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Thâm mím môi không nói nên lời, dùng đầu ngón tay xoa xoa màn hình điện thoại.

“Tần tổng, giờ còn vào không?” Trợ lý quay đầu lại hỏi.

Tần Thân cụp mắt, ánh mắt nhìn lên bảng hiệu “Thâm Lam” màu xanh nhạt. Cửa sổ xe đang mở, gió đêm thổi vào, mái tóc đen của anh động nhẹ. Dừng lại một chút, Tần Thâm cảm thấy hành động của mình hiện giờ hơi tùy hứng một chút.

Tần Thâm hiếm khi xuất hiện trước mắt công chúng, chưa kể những khách hàng có làm ăn qua lại với anh. Có khi hứng lên muốn uống rượu, cũng phải hẹn trước.

Gió thổi làm đầu óc Tần Thâm bình tĩnh lại, lúc ở phòng làm việc ý nghĩ muốn ra ngoài gặp mặt thiếu niên đã chìm xuống. Mất hết hơn nửa tiếng, có chút vi diệu.

“Không cần, trở về đi.” Tần Thâm nhàn nhạt đáp.Trợ lý: “Vâng.”Tần Thâm nhìn ra phía xa thông qua cửa sổ xe, xe nổ máy, trong đêm tối một bóng người mảnh khảnh gầy gò chậm rãi đi ra, sau khi nhận ra là ai, đồng tử Tần Thâm co rụt lại.

Động tác của Bùi Ngữ rất chậm, dường như mỗi bước đi đều muốn xác nhận chuyện gì.

Đây là uống say rồi?

Tần Thâm nói tài xế chạy qua, chiếc xe dừng trước mặt, Bùi Ngữ đối diện ánh mắt với người đàn ông ngồi trong xe. Bùi Ngữ hồi thần, phát hiện người đàn ông này có nét giống với thanh niên lúc nãy giúp cậu.

Bùi Ngữ chớp mắt, chậm rãi tiến lại gần. Cúi người, trán Bùi Ngữ cách rất gần, Tần Thâm nghiêng đầu ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng. Anh thấy rất rõ lông mi Bùi Ngữ chớp hai lần.

“Anh?” Bùi Ngữ mở miệng hỏi.

Thanh âm nhẹ nhàng, đoạn cuối âm mềm mại giống như lông vũ nhẽ nhàng cào vào lòng, có chút ngứa ngáy. So với tiếng gọi anh của Tần Nghị Dương rất khác nhau.

Ánh mắt Tần Thâm thâm thúy, hầu kết trượt xuống, đang muốn mở miệng nói chuyện lại nghe Bùi Ngữ lên tiếng.

“Anh thật sự là anh của cậu ấy, việc đêm nay thật sự cảm ơn anh.” Hai tay Bùi Ngữ buông thỏng, nghiêm túc cuối người.

Tần Thâm: “……”

Tầm Thâm ho nhẹ một tiếng, nhìn thấy Bùi Ngữ có chút say hỏi: “Uống say rồi?”

Bùi Ngữ đứng thẳng người, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không, không có say.”

Tần Thâm không tin, nheo mắt lại: “Thật sự không say sao? Cậu hay là suy nghĩ thêm một chút rồi hãy trả lời.”

Mặt đồng hồ trên cổ tay Tần Thâm phản chiếu ánh sáng, lấp lánh, hấp dẫn ánh mắt đang mơ màng của Bùi Ngữ.

Bùi Ngữ nhìn chằm chằm vào cổ tay của Tần Thâm, xương cổ tay rõ ráng sắc nét, dây đồng hồ phản quang rất phù hợp với làn da trắng lạnh của anh.

Sau khi nghe Tần Thâm hỏi, Bùi Ngữ lại suy nghĩ chút, qua vài giây mới đáp: “Hình như say rồi.”

“Hình như sao?”

“Không phải hình như.” Bùi Ngữ cắn môi, thừa nhận: “Say rồi.”

Ánh mắt Tần Thâm rơi lên đôi mắt mờ sương sau cặp kính của Bùi Ngữ, ngón tay khẽ động: “Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”Bùi Ngữ hơi do dự, ngón tay nắm lấy góc áo. Say rượu làm đầu óc mơ hồ, trong tiềm thức nếu không phải còn đề phòng, vài giây trước Bùi Ngữ đã lập tức đồng ý. Khóe miệng Tần Thâm khẽ cong: “Coi như tạ lỗi lúc trước đυ.ng cậu ngã, được không?”

“Trễ thế này rồi, cậu lại uống say, một người về không an toàn.”

Bùi Ngữ cho rằng Tần Thâm nói rất có lý nên lên xe, trong xe thoang thoảng hương thơm. Bùi Ngữ dựa vào lưng ghế thoải mái, uể oải nheo mắt lại.

Có chút buồn ngủ.

Xe chạy về hướng đường lớn, qua một khúc cua, Bùi Ngữ nghiêng người, nửa người nằm trên chân Tần Thâm.

Trận tai nạn xe lần đó, không làm tồn thương đến dây thần kinh cảm giác của hai chân, cộng thêm thời gian dài luyện tập, Tần Thâm có thể cảm nhận được sức nặng đè lên hai chân. Bùi Ngữ nằm lên chân anh, cặp kính bị lệch, để lộ nữa khuôn mặt nghiêng.

Da Bùi Ngữ rất trắng, dưới ánh đèn trong xe dường như đang phát sáng. Lông mi cũng rất dài, khi ngủ thỉnh thoảng run nhẹ giống như cánh bướm.

Tài xế thấp giọng nói xin lỗi.

“Không sao.” Tần Thâm nhướng mày, vài dây sau liền đỡ Bùi Ngữ dậy.

Còn chưa đếm trăm mét nữa là tới đường lớn, Tần Thâm hỏi: “Đưa cậu về Lâm gia?”

Bùi Ngữ vừa nghe đến Lâm gia, trong tiềm thức cau mày khó chịu. Rượu khuếch đại cảm xúc của cậu.

Bùi Ngữ lắc đầu liên tục: “Không, tôi không muốn về Lâm gia.”

“Vậy cậu có địa chỉ nào khác không?” Tần Thâm hỏi.

Bùi Ngữ nói địa chỉ của Giang Hạc, nhưng lúc tài xế nghe thấy liền nói : “Tần tổng, đến đó phải mất một tiếng rưỡi.”

Tần Thâm suy nghĩ một chút: “Tôi đưa cậu đến khách sạn gần đây, cậu xem được không?”

Nhận được câu trả lời xác định, tài xế liền cặp nhật lại vị trí đến khách sạn ba sao gần nhất.

Nói được vài câu, cơn buồn ngủ của Bùi Ngữ dần tiêu tan. Cậu mở to đôi mắt đờ đẫn, ánh sáng phản chiếu vào mắt nhìn giống như hổ phách. Tần Thâm nhìn thấy liền muốn nói chuyện vài câu.

Thế là hỏi: “Uống rất nhiều sao?”

Bùi Ngữ: “Rất nhiều.”

Tần Thâm tiếp tục hỏi: “Nghe nói anh cậu ép cậu uống? Lâm gia đối với cậu không tốt?”

Bùi Ngữ ủy khuất: “Đúng vậy, không tốt. Bọn họ đều không thích tôi.”

Tần Thâm: “Vậy sau này cậu vẫn ở Lâm gia sao?”

Bùi Ngữ lúc đầu gật đầu nhưng sau đó rất nhanh lại lắc đầu.

“Không muốn, nhưng mẹ tôi bệnh rồi.”

Đối với việc nhà của Lâm gia, Tần Thâm có nghe nói qua, nhưng không quá rõ. Đến giờ tận tai nghe được, chỉ cảm giác thân thế của đứa nhỏ này đích thật quá đáng thương.

Đoạn đường phía sau, Tần Thâm không nói gì nữa, ngược lại Bùi Ngữ mượn rượu như đang oán trách, cáo trạng. Cậu nắm lấy tay Tần Thâm lắc lắc, từng câu từng chữ nói về chuyện lúc nãy ở Thâm Lam, Lâm Thư Tinh và các phú nhị đại bắt ép cậu uống rượu như thế nào.

“Có loại rất đắng…có loại rất cay…., bụng rất trướng…. nhưng ALEXANDER uống rất ngon, vị ngọt.” Bùi Ngữ lẩm bẩm. Lông mày Tần Thâm cau chặt: “Nhân viên của Thâm Lam có thể từ chối yêu cầu vô lễ của khách hàng.”

Bùi Ngữ gật đầu, lạt nuốt nước miếng nói: “Nhưng ông chủ của Thâm Lam là chú của bạn Lâm Thư Tinh.”

Tần Thâm lại cau mày. Anh nghe Tần Nghị Dương nói Lâm Thư Tinh và Tần Phấn cùng nhau ức hϊếp Bùi Ngữ. Anh còn tưởng rằng chỉ là chuyện riêng trong nhà Lâm gia. Không ngờ Tần Phấn lại dùng thân phận của anh để áp chế người khác.

Tần Thâm khó chịu: “Việc này tôi sẽ điều tra rõ, sẽ xử lý tốt.”

Bùi Ngữ nghiêng đâu: “?”

***

Qua vài phút, họ đến khách sạn, Tần Thâm đã từng ở đây, sau khi kiểm tra thân phận, anh nhận được thẻ phòng cao nhất của khách sạn.

Xe lăn bánh trêm tấm thảm trải sàn, phát ra âm thanh nhỏ.

Tài xế không đi theo, trợ lý đi phía sau Tần Thâm, Bùi Ngữ đi cùng Tần Thâm. Cửa phòng mở ra, căn phòng sáng đèn, mọi người đi vào phòng ngủ chính. Bùi Ngữ nhìn thấy chiếc giường lớn, trực tiếp nằm xuống, thoải mái dụi vào trong chăn như chú mèo con lười biếng.

“Mềm quá.”

Tần Thâm cười cười, đặt thẻ phỏng lên bàn, lấy một tấm giấy viết số điện thoại lên: “Đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Bùi Ngữ đang nằm lăn lộn trên giường từ từ ngồi dậy, nhìn Tần Thâm.

Tần Thâm nhớ tới gì đó, nói: “Sau này cậu đừng có tùy tiện đi theo người khác, nếu thật sự bị bán đi, còn giúp người ta đếm tiền.”

Bùi Ngữ rũ mắt, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời: “Tôi bán không được bao nhiêu tiền, tôi không đáng giá.”

Tần Thâm hơi giật mình, nhìn Bùi Ngữ cúi đầu trước mặt, anh giơ tay lên: “Sao có thể.”

Lòng bàn tay ấm áp chạm vào đỉnh đầu của Bùi Ngữ xoa nhẹ. Bùi Ngữ sững người, chớp mắt.

“Đi đây, cậu nghỉ ngơi sớm chút.” Tần Thâm thu tay lại.

Bùi Ngữ ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn.”

Đột nhiên trong bụng có cảm giác buồn nôn, đến quá đột ngột Bùi Ngữ không nhịn được vô thức đỡ lấy đầu gối của Tần Thâm.

“Ọe….”

Trong không khí lập tức có mùi vị khó chịu, đợi Bùi Ngữ ngẩng đầu lên lần nữa bắt gặp ánh mặt sương mù của Tần Thâm. Bùi Ngữ lo lắng rụt cổ nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi.”