Chương 7: Có Omega Đang Phát Tình

Khung cảnh bổng trầm mặc, thời gian như ngừng lại.

“Cậu----.” Tần Thâm cố gắng khống chế ngữ khí. Bùi Ngữ vẫn nghe ra được ý vị nghiến răng nghiến lợi của Tần Thâm.

Bùi Ngữ cắn môi, ngước mắt lên nhìn gương mặt đang đen lại của người đàn ông trước mắt.

“Tôi nhịn….nhịn không được.” Bùi Ngữ đỏ mặt: “Xin lỗi.”

Khuôn mặt lạnh như tảng băng của Tần Thâm như xuất hiện vết nứt, cũng không thể trách một đứa trẻ đang say rượu được.

Lúc thiếu niên trước mặt nhẹ giọng nhận sai, giống chú mèo không cẩn thận phạm lỗi. Tần Thâm không dám thở mạnh, cho dù có uống một chút rượu anh cũng không dám nhìn thẳng.

“……Không sao.”

“Tôi tắm rửa thay quần áo là được.”

Có tính khiết phích như Tần Thâm không cách nào nhịn được, lông mày cau chặt. Để Tần Thâm một thân toàn mùi khó chịu và ướŧ áŧ như thế này quay về, anh không chấp nhận được.

Bình thường ở nhà lúc tắm rửa đều có hộ lý giúp đỡ, dáng người anh không tính là nhỏ, hộ lý sức lực lớn có thể nhẹ nhàng đỡ Tần Thâm dậy.

“Trợ lý Lý, cùng tôi vào nhà tắm.” Tần Thâm nói.

Trợ lý nhịn cười đến méo mặt.

Tần Thâm: “Cậu rất vui?”

Lý Sương dừng một chút, thu lại khóe môi lại biến thành dáng vẻ của một trợ lý đắc lực.

“Không, tôi không cảm thấy có gì vui, ngược lại tôi rất đồng cảm với tồng tài.”

Bùi Ngữ đang ngồi trên giường lo lắng nghe thấy càng cảm thấy xấu hổ hơn. Cậu lấy áo tắm cùng đi theo vào phòng tắm, sau khi xúc miệng xong, dạ dày cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Vừa mới phạm sai lầm, cảm giác say rượu trong đầu Bùi Ngữ lúc này đã không còn. Mùi vị bạc hà còn sót lại trên môi khiến cho Bùi Ngữ càng tĩnh táo. Chỉ là gò má còn chút ửng hồng, nốt ruồi nơi đuôi mắt càng trở nên đỏ tươi.

Bùi Ngữ tháo mắt kính đặt lên giá rửa mặt, múc nước rửa mặt rồi quay đầu nhìn gương mặt đẫm nước.

Vòi sen được hạ xuống, Tần Thâm và Lý Sương đều không động đậy. Hai chân Tần Thâm không tiện, bình thường lúc lên xuống xe đều do tài xế hoặc vệ sỹ giúp đỡ, về đến nhà thì có hộ lý. Mà Lý Sương thân là trợ lý của Tần Thâm chỉ có nhiệm vụ giúp đỡ những việc lặt vặt trong công việc, từ trước đến giờ chưa bao giờ giúp Tần Thâm tắm rửa.Cởϊ qυầи áo trước mặt cấp dưới, vừa nghĩ Tần Thâm lại có cảm giác kỳ dị , hay tùy tiện lau sơ. Nhưng vừa nghĩ đến không xử lý sạch sẽ, Tần Thâm lại đau đầu.

Trước mắt Bùi Ngữ hai người họ nhưng một bức tranh không động.

Lý Sương vẫn mơ hồ nhận ra Tần Thâm đang nghĩ gì, dù sao trước mắt trợ lý, Tần tổng luôn mang bộ dáng lạnh lùng nghiêm túc, giải quyết công việc quyết đoán. Nếu trước mặt trợ lý cởϊ qυầи áo, quả thật rất xấu hổ.

Nhìn ông chủ vẫn cứ không mở miệng nói chuyện, Lý Sương to gan mở miệng: “Tần tổng, có cần tôi giúp cởϊ qυầи áo không?”

Tần Thâm khựng lại, nhàn nhạt nhìn trợ lý: “Tôi chỉ đôi chân không tiện tay không có vấn đề gì.”

Lý Sương: “Vâng…..”

Vậy thì ngài cởi đi, anh nhìn Tần Thâm.

Tần Thâm giơ tay, ngón tay dài mảnh khảnh đặt lên nút thắt cà vạt giựt mạnh. Đưa cà vặt và áo vest cho Lý Sương, Lý Sương cầm, dùng ánh mắt hối thúc ông chủ tiếp tục cởϊ qυầи. Bầu không khí thật kỳ dị.

Tần Thâm nhắm mắt nói: “Giúp tối lấy vòi sen đặt xuống dưới, còn lại để tôi tự mình làm.”

Lý Sương đang ôm áo vest và Bùi Ngữ ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem kịch đều bị đuổi ra khỏi phòng tắm.

Bùi Ngữ mới nhớ đến, hai chân của Tần Thâm không tiện, có chút không hiểu vì sao không để trợ lý ở bên trong giúp đỡ.

“Anh ấy một mình không vấn đề gì chứ.” Bùi Ngữ lo lắng hỏi: “Anh không giúp anh ấy sao?”

“Việc này, ông chủ không muốn tôi ở lại, tôi chỉ nghe theo dặn dò thôi.” Lý Sương nói.

Trợ lý liếc nhìn đang Bùi Ngữ cau mày, bổ sung: “Có thể cảm thấy hơi mất mặt đi, dù sao tôi cũng là cấp dưới. Thường ngày vẫn luôn nghe theo làm việc.”

“Tần tổng ở trước mặt tôi luôn có bộ dáng đoan chính, càng không lộ ra chút yếu đuối nào.”

Bùi Ngữ biễu môi, trong lòng có chút luống cuống: “Vừa rồi thấy các anh đùa giỡn rất vui vẻ, không phải rất thân sao?”

“Thân chứ, sau khi tôi tốt nghiệp thì đã theo bên cạnh Tần tổng.” Lý Sương nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Tần Thâm. Lúc đó hai chân Tần Thâm vẫn chưa xảy ra chuyện, Tần Thâm chỉ lớn hơn anh ba tuổi nhưng thủ đoạn tàn nhẫn và khí chất lãnh đạo trong việc đàm phán kinh doanh. Lý Sương dù có luyện thêm mười mấy năm cũng không cách nào luyện ra được.

“Chính do quá quen đi.” Lý Sương thở dài: “Hoặc trong xương cốt của anh ấy có ngạo khí, càng không thể trước mặt người quen thân, thể hiện ra sự yếu đuối của mình.”

Không chỉ với Lý Sương ngay cả Tưởng Nhất Bạch cũng vậy, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng bất lực của Tần Thâm.

“Thì ra là thế….” Bùi Ngữ cảm thấy có chút chóng mặt, thế là dựa vào tường nghỉ ngơi. Việc này vốn dĩ do Bùi Ngữ mà ra, Tần Thâm đã giúp cậu quá nhiều, cậu quay đầu nhìn vào cánh cửa thủy tinh nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt.

Bùi Ngữ nhịn không được nghĩ đến hình ảnh người đàn ông khuyết tật tự lau người cho mình.

“Vậy đôi chân của anh ấy khi nào sẽ trị khỏi?” Bùi Ngữ nhẹ hỏi. Bùi Ngữ chỉ nghĩ do Tần Thâm bị bệnh không tiện đi lại nên ngồi xe lắn nghỉ ngơi mà thôi. Cũng giống như Giang Hạc, bệnh của bà rất nghiêm trọng cần nghĩ ngơi bảo dưỡng, Bùi Ngữ sẽ nghe theo căn dặn của y tá, ẩm Giang Hạc lên xe lăn đẩy bà ra ngoài hoa viên bệnh viện phơi nắng.

“Việc này….” Lý Sương ưu sầu: “Không rõ lắm, bác sĩ cũng không cách nào xác định, chỉ có thể căn dặn Tần tổng tập phục hồ chức năng nhiều hơn.”

“Tập phục hồi chức năng?” Bùi Ngữ kinh ngạc: “Chân anh ấy không phải chỉ gãy xương thôi sao…..?”

“Không phải, do tai nạn dẫn đến tàn tật.” Lý Sương đáp, việc đoạt quyền Tần Thị Lý Sương chỉ biết được phân nữa, nhưng loại việc này cũng không thể tùy tiện nói với người ngoài, liền ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

Bùi Ngữ nghe được bệnh tình chân chính của Tần Thâm, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Từ nhỏ Bùi Ngữ phải đi làm công kiếm tiền học phí và phí sinh hoạt, nhưng thân thể khỏe mạnh.

Bùi Ngữ hạ mắt nhìn đôi chân của mình, động động ngón chân, cậu rất khó tưởng tượng được tình hình nếu không có đôi chân, vừa so sánh như thế cảm thấy cuộc sống của cậu hình như cũng không khổ lắm.

Suy nghĩ lung tung một hồi, tim Bùi Ngữ đột nhiên dâng lên cảm giác chua chua.

Lý Sương không chú ý đến tâm trạng của Bùi Ngữ, đem áo vest Tần Thâm máng lên sô pha: “Tôi xuống gọi khách sạn chuẩn bị canh giải rượu, thuận tiện ăn chút gì, đói chết tôi rồi, cậu ở đây canh có việc gì thì gọi nhân viên phục vụ.”

“Được.” Bùi Ngữ nói: “Tôi sẽ ngoan ngoãn đứng đây canh.”

Lý Sương khựng lai, nhìn vào đôi mắt của thanh niên trước mặt, nghe giọng điệu giống như chấp nhận một nhiệm vụ gì đó. Anh yên tâm mà rời khỏi.

***

Trong phòng tắm, không dễ gì mới cởi được quần dài, trên trán Tần Thâm xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Anh cầm vạt áo sơ mi lên để tránh khỏi bị nước trên chân làm ướt, lại suy nghĩ một chút liền trực tiếp thắt nút đơn giản rồi thả tay ra. Xe lăn chạy bằng điện không thể trực tiếp trúng nước, chỉ có thể di chuyển về phía trước, tránh cho nước làm ướt bánh xe.

Tần Thâm mở khóa vòi sen, vòi sen đặt dưới đất dưới tác động của nước lắc lư, làm ướt áo sơ mi và qυầи ɭóŧ của Tần Thâm. Mái tóc đen trước trán cũng ướt sũng, nhỏ giọt xuống chân.

Tần Thâm rất chú ý vận động, cũng định kỳ mát xa, các cơ không bị teo nhỏ nhưng cũng ốm đi rất nhiều, xương được bao phủ bởi một lớp cơ mỏng.

Nước chảy xuống chân, chân trái có một vết sẹo dài vài cm do tai nạn xe để lại, vết thương trải dài trên làn da trắng, dưới ánh đèn trông càng thêm ghớm ghiếc.

“……” Tần Thâm trầm mặc.

Trong những năm gần đây, những người Tần Thâm thuê rất chuyên nghiệp, khiến Tần Thâm dần quên đi cảm giác suy sụp bất lực do đôi chân bất tiện mang lại.

Nhưng một khi không có hộ lý bên cạnh, những cảm xúc tiêu cực thầm kín nhất sâu trong tận đáy lòng lại trồi lên.

Trong không gian chật hẹp, nước ấm sương mù hòa trộn với tin tức tố băng lạnh, nhiệt độ như hạ xuống vài độ.

Các đốt ngón tay mảnh khảnh bấu chặt đặt lên đùi để lại dấu tay, nhưng Tần Thâm chỉ cảm thấy đau rất nhẹ. Lực cổ tay Tần Thâm càng lúc càng mạnh, thậm chí mép móng tay được cắt tỉa gọn gàng cắm sâu vào thịt, muốn mang đến nhiều đau đớn hơn để bản thân được vui vẻ.

Tin tức tố lành lạnh chiếm toàn bộ không gian phòng tắm, được bao bọc bởi bùi mạc hà the mát và đắng chát, lại mang theo một ít hương thảo dược tuyết tùng. Làm tin tức tố của Alpha càng dày đặc và nồng đậm.

Ánh mắt Tần Thâm âm trầm, trong lòng muốn hủy diệt, lại giống như chỉ có như thế mới giải trừ được tâm tình u ám do đôi chân tàn tật mang lại.

Giống như rơi xuống biển sâu không thở nổi.

“Đùng đùng” tiếng gõ cửa làm ý thức Tần Thâm quay trở lại hiện thực.

Bên ngoài cửa vang lên một giọng nói dịu dàng: “Tiên sinh, xin hỏi đã tắm xong chưa?”

Bùi Ngữ lại không biết tên của anh là gì, nghĩ một chút, dường như chỉ có xưng hô như thế mới thích hợp.

“Tôi ở bên ngoài chờ anh.” Bùi Ngữ dựa vào tường bên ngoài cạnh phòng tắm, ánh mắt nhìn chằm chằm ngón chân.

Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như bồ công anh. Trong phòng tắm lan tỏa truyền vào tai Tần Thâm.

Đôi mắt Tần Thâm khẽ chớp, hắc ám trong mắt dần dần tiêu tán. Một lúc sau mới hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh.“Ừm, lập tức.” Tần Thâm hướng cửa trả lời, nhanh chóng rửa sạch sữa tắm, xoa vài cái, dòng nước xối đi những bọt xà phòng.

Nước thuận theo đường bắp chân chảy vào gầm xe lăn. Tắt vòi sen, Tần Thâm quay đầu, áo tắm treo trên giá. Tuy có chút cao nhưng may dây áo tắm thòng xuống cũng dễ dàng lấy xuống, Tần Thâm cầm áo tắm chuẩn bị mặc vào.

Trong lúc mặc, bánh xe lăn bị trượt. Âm thanh cực lớn vang lên làm Bùi Ngữ đang đứng bên ngoài giật mình.

Bùi Ngữ mở cửa, nhìn thấy xe lăn bị lật, người thì ngã xuống đất.

“Anh không sao chứ?” Bùi Ngữ lập tức lại gần.

Còn chưa kịp xấu hổ liền có đôi bàn tay mềm mại đỡ lấy eo Tần Thâm. Anh được Bùi Ngữ đỡ lại lên xe lăn.

“Tôi sợ xảy ra chuyện.” Bùi Ngữ nói: “Có ngã bị thương ở đâu không?”

Tần Thâm mặc kệ khủy tay có hơi đau, vội vàng dùng áo tắm che đi đôi chân trần.

“Không sao.” Tần Thâm ngẩng đầu nhìn Bùi Ngữ, không muốn nhìn thấy sự thương hại và đồng cảm trong mắt đối phương.

Cũng may là….. không có.

Tần Thâm nhìn thấy chỉ là một đôi mắt màu nâu nhạt trong veo, không tì vết chỉ chứa sự quan tâm lo lắng.

“Vậy thì tốt, hay là tôi giúp anh mặc quần áo đi.” Bùi Ngữ trực tiếp cầm lấy áo tắm đang che trên chân Tần Thâm.

Hai chân dài vắt vẻo trên xe lăn, làn da trắng lạnh nhìn thấy gân xanh, trên chân hiện lên một tầng cơ mỏng, đường nét uyển chuyển nhìn cũng không ốm yếu.

Bùi Ngữ di chuyển tầm nhìn, nhìn thấy qυầи ɭóŧ màu đen hoàn toàn đối lập với làn da trắng. Vải đen dán chặt vào da làm lộ rõ một số đường nét.

Bùi Ngữ sửng sốt, gò má đỏ bừng: “Xin, xin lỗi, tôi quên là….” Cậu vội ngước mắt lên trong lòng lẩm bẩm phi lễ chớ nhìn.

“Không sao.” Tầm Thâm có chút không được tự nhiên, nhưng trong lòng lại không có cảm giác không thoải mái nào.

“Vậy còn cần tôi giúp không? Hay là anh tự mặc.” Bùi Ngữ lo lắng cầm chặt áo tắm, thấy lỗ tai đối phương ửng đó.

Đây là đang xấu hổ?

Đối mắt một lát Bùi Ngữ nghe đối phương trả lời: “Ừm.” một tiếng.

“Vậy làm phiền cậu rồi.”Bùi Ngữ cầm áo tắm: “Khồng phiền, vốn dĩ do tôi nôn lên người anh mà.”

“Áo sơ mi ướt có muốn cởi ra luôn không?”

“Ừm, tôi tự cởi.”

Tần Thâm chậm rãi nới lỏng cúc áo, Bùi Ngữ ngẩng đầu nhìn hướng khác, qua vài giây nghe đối phương nói một câu xong rồi. Cúi đầu lần nữa, Bùi Ngữ nhìn thấy cơ bụng hiện rõ, rõ ràng có tập luyện. Khác với vẻ gầy gò mảnh khảnh của mình. Người đàn ông trước mặt có nét quyến rũ của người trưởng thành.

Bùi Ngữ không nhìn kỹ, muốn nhanh chóng giúp Tần Thâm mặc quần áo.

Tần Thâm hơi nặng, lúc nâng lên tốn chút thể lực, mặt đối mặt Bùi Ngữ đem áo tắm vòng ra phía sau. Má cách ngực của Tần Thâm rất gần, hơi thở ấm áp tản ra, hương thơm trong trẻo tự nhiên truyền vào khoang mũi giống như mùi tuyết tùng.

Bùi Ngữ nhớ tới mùi thơm trên khăn tay lần trước: “Anh dùng nước hoa rất dễ ngửi.”

Phẩm vị so với Lâm Thư Tinh tốt hơn nhiều, mùi nhạt rất dễ chịu, sẽ không làm người ta choáng ngợp, cũng rất phù hợp với khí chất lạnh lùng mà cao quý của anh.

Lực chú ý của Tần Thâm vẫn đặt trên tay ở eo anh. Nghe vậy, Tần Thâm khẽ cau mày, cầm lấy dây áo choàng tắm, thản nhiên thắt lại.

Do dự vài giây, Tần Thâm giải thích: “Không phải mùi nước hoa.”

Bùi Ngữ: “Vậy là mùi sữa tắm?” Nhưng đây là khách sạn, sữa tắm cũng không thể giống với mùi sữa tắm ở nhà được.

“Là tin tức tố.” Tần Thâm thanh âm khàn khàn: “Cậu không nhìn ra tôi là một Alpha sao?”

“……”

Bùi Ngữ bất ngờ, lập lại: “Alpha?”

Đúng rồi. Khí chất điềm đạm, dáng người cao lớn và sự hung dữ của anh, đều rất phù hợp với miêu tả trong sách về Alpha.

Bùi Ngữ nhìn kỹ phía sau gáy Tần Thâm, quả thấy là nhìn thấy một một miếng dán có màu sắc giống màu da. Đó là miếng dán tuyến thể có thể ngăn chặn mùi tin tức tố tràn lan.

“Tôi còn tưởng là mùi nước hoa.” Bùi Ngữ đột nhiên đáp: “Mùi tin tức tố của anh rất dễ ngửi.”

Tần Thâm híp mắt, ánh mặt trở nên nguy hiểm.

Thanh niên trước mắt dường như không biết, khen tin tức tố của một Alpha dễ ngửi có ý nghĩa gì. Hầu kết của Tần Thâm trượt lên trượt xuống hỏi: “Cậu là Omega?”

“Không phải, tôi là Beta.” Bùi Ngữ mở to mắt kinh ngạc đáp.

Đúng vậy, cậu ấy là Beta làm sao có thể ngửi thấy mùi tin tức tố?!.Hai người đối mắt, Tần Thâm lại nói: “Có lẽ vừa rồi tôi giải phóng tin tức tố khá nhiều nên cậu ngửi thấy một ít.”

Bùi Ngữ cũng đành thỏa hiệp với cách giải thích này: “Cũng có thể.”

Chỉ là luôn cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ.

***

Lý Sương gọi khách sạn chuẩn bị canh giải rượu đưa lên, cậu đói không chịu được, nhanh chóng đến nhà ăn của khách sạn ăn tối.

Lúc về đến phòng, nhân viên phục vụ của khách sạn vừa lúc đẩy xe nhỏ đi đến: “Làm phiền cậu rồi, cứ để ở đây đi.” Lý Sương nhận chiếc xe đẩy vào phòng. Tần Thâm tắm xong đã thay xong quần áo, đang sấy tóc.

Treo trên ghế sô pha ngoài áo vest tầng trên cùng còn có quần tây và áo sơ mi đã ướt.

Lý Sương bưng đồ bước vào: “Ông chủ, còn có vị này---”

“Tôi tên Bùi Ngữ, anh gọi tôi là tiểu Ngữ là được.” Bùi Ngữ cười đáp.

Lý Sương đưa canh giải rượu cho cậu: “Cái này cho cậu.” Lại đưa cho Tần Thâm ly sữa bò: “Ông chủ, cái này của anh.”

“Ừm.” Tần Thâm đặt máy sấy xuống nhận lấy sữa bò, nhìn đồng hồ: “Giờ cũng quá trễ rồi, đêm nay ở đây nghỉ ngơi đi.”

Diện tích hơn trăm mét vuông, hai phòng ngủ chính, hai phòng thứ còn có phòng cho khách.

“Tôi cho khách sạn giặt khô quần áo này.” Lý Sương cầm quần áo đứng dậy.

Tần Thâm: “Được, lúc quay về cậu ngủ phòng thứ, thông báo cho lão Dương ngủ ở phòng thứ còn lại.”

Lý Sương: “Được.”

Bùi Ngữ uống từng ngụm nhỏ canh giải rượu, lại ngó một chút điện thoại.

Trễ thế này rồi vẫn chưa quay về Lâm gia vậy mà điện thoại một tin nhắn cũng không nhận được, tuy không ôm hy vọng gì nhưng cũng có chút thất vọng.

Bùi Ngữ tắt điện thoại mỉm cười: “Vậy tiên sinh ngủ ngon, việc tối nay cảm ơn anh, nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ, cứ gọi tôi một tiếng là đươc.”

Tần Thâm cau mày, xưng hô này có chút không thuận tai. Nhìn chằm chằm Bùi Ngữ mấy giây, Tầm Thâm mới di chuyển xe lăn rời khỏi: “Được, ngủ ngon.”

***

Màn đêm dần buông xuống, Bùi Ngữ nằm trên giường lớn mềm mại. Đêm mùa hè, trong phòng đang bật điều hòa, nhiệt độ mát mẻ rất thích hợp để ngủ, đắp chiếc chăn mỏng, người đang trong mộng nên rất thoải mái nhưng Bùi Ngữ thỉ không như thế. Cậu cảm thấy rất nóng, giống như đột ngột bị đưa ra ngoài phòng với nhiệt độ 42*C, loại cảm giác nóng này không đơn thuần chỉ nóng ngoài da, mà từ sâu trong thân thể theo dòng máu lan tỏa ra tứ chi.Bùi Ngữ không thể hoàn toàn tỉnh táo, ý thức cậu mơ hồ, toàn thân nóng hổi. Đặc biệt vùng da mỏng dưới bụng và sau gáy, nóng như thiêu đốt, không chịu nổi nhiệt độ cao Bùi Ngữ tung chân đá chăn.

“Nóng quá….” Bùi Ngữ mơ hồ lẩm bẩm, từ hai gò má xuống xương quai xanh ửng hồng, cũng không phải loại ửng đỏ do say sượu, đó là loại nóng bỏng đỏ tươi tỏa ra từ trong xương, mang lại cảm giác du͙© vọиɠ mãnh liệt.

Một làn sóng nhiệt từ xương cụt truyền đến, đây là loại cảm giác mà Bùi Ngữ chưa từng trải qua, đôi chân dài của cậu cọ vào chăn.

Không đến vài phút trên trán và chóp mũi xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt trái dường như càng đậm hơn ăn sâu vào làn da trắng, giống như một quả mận đỏ ẩn sâu trong tuyết.

Mặt Bùi Ngữ đỏ như chảy máu, cậu vô thức vặn người, lại không thể giải tỏa được.

Hương hoa nồng nàn tỏa ra từ trong cơ thể Bùi Ngữ, từ từ tràn đầy ngập cả phòng ngủ.

Những sợ tin tức tố xuyên qua khe cửa tràn vào phòng bên cạnh, từng chút quấn lấy người đàn ông nằm trên giường. Giác quan của Alpha mẫn cảm ưu việt hơn so với Beta và Omega. Chỉ cần có chút mùi liền bị phóng đại gấp mấy lần. Là hương hoa hồng, Tần Thâm mở to mắt trong lòng nghĩ, có Omega đang phát tình, ngay phòng bên cạnh.