Chương 5: Chỉ Đi Xem Một Đứa Nhỏ

“Ha ha ha, cười chết mất, bọn họ vậy mà nói cậu vừa già vừa tàn phế, lại không cứng được!”

Bạn thân của Tần Thâm kiêm cổ đông của tập đoàn Tần Thị- Tưởng Nhất Bạch xém chút nữa cười chết.

Tay đang gõ bàn phím của Tần Thâm không dừng lại, cũng không nhìn Tưởng Nhất Bạch: “Câu này cũng không sai hoàn toàn.”

“Gì? Cậu thật sự không cứng được?!” Tưởng Nhất Bạch cười càng to hơn.

Tần Thâm: “…”

Tần Thâm lập tức giải phóng chút tin tức tố, Tưởng Nhât Bạch liền cầu xin: “Anh, tôi sai rồi đừng cứ hỡ chút là lấy tin tức tố áp tôi được không?”

Tần Thâm liếc nhìn Tưởng Nhất Bạch thật sâu rồi thu hồi tin tức tố đang tỏa ra.

“Cần tôi giúp cậu giải thích chút không.” Tưởng Nhất Bạch đang lên mạng ăn dưa.

Vì Tần Thâm lộ ra tin tức muốn liên hôn, hotseach hai ngày này đều liên quan đến Tần Thâm.

Diễn đàn được lập bởi một nhóm phú nhị đại nhàn rỗi, rất nhiều người nhiệt tình chia sẽ những tin tức mà họ biết được. Ví dụ như ông Vương nào đó được thiết lập hình tượng là một ông chồng tốt lại bao dưỡng tiểu hoa đán trong giới giải trí. Một phú nhị đại nào đó đã thề rằng tuyệt đối sẽ không phản bội bạn đời của mình, không qua bao lâu lại có quan hệ với một Omega có mức độ phù hợp 75%......

Đương nhiên, trên diễn đàn hai ngày nay đều là tin tức của Tần Thâm.

Nói Tần Thâm coi thường tình cảm gia đình, đưa người thân vào nhà lao.

Nói anh thủ đoạn quyết tuyệt, từ sau khi nắm quyền Tần thị, tổng năng lực sản xuất tăng mạnh, đưa Tần Thị lên một tầm cao mới. Giới kinh doanh toàn Giang thành đều phải tránh xa sự canh tranh của Tần Thâm.

Trên diễn đàn còn có vài tấm hình của Tần Thâm mấy năm trước.

Trong ảnh, Tần Thâm với làn da nhợt nhạt, đôi mắt sâu lãnh đạm xa cách nhìn vào ống kính.

Ngoại hình không chút tì vết, đặc biệt là đôi chân dài miên man, rõ ràng chỉ là ảnh chụp chung với người hợp tác nhưng cắt ra một mình lại giống như người mẫu nam trên bìa tạp chí.

Tần Thâm nhan sắc cao, nhưng mấy năm gần đây từ khi anh giao việc giao tiếp bên ngoài cho Tưởng Nhất Bạch và trợ lý, thì không lộ mặt nữa. Trong giới cứ đồn rằng Tần Thâm bị hủy dung.

“Thật sự cười chết mất, mọi người trong diễn đàn đều đang cầu nguyện đừng bao giờ phù hợp với cậu.”“Thật ra cũng không nhất định có người có mức độ phù hợp cao với cậu, dù sao tinh thần cậu cũng cấp S, quả thật rất hiếm thấy.”

Alpha và Omega dựa vào cường độ và nồng độ của tin tức tố, từ thấp đến cao chia thành mấy cấp. Chỉ là loại phương pháp phân loại cấp bậc này sẽ làm tăng thêm hiện tượng phân biệt đối xử trong xã hội ngày nay, mười mấy năm trước quốc gia đã cấm đoán.

Còn vì sao Tưởng Nhất Bạch nói như thế:

Một là, một số nhà giàu có sẽ bí mật kiểm tra cấp bậc tin tức tố, hai là lúc trung học sau khi phân hóa, tin tức tố của Tần Thâm đã bá đạo kinh khủng. Mỗi lần đối mặt với tin tức tố của Tần Thâm, Tưởng Nhất Bạch đều không thể chịu đựng được nổi đau trong đầu và là người đầu tiên thú nhận việc này.

Tần Thâm: “Cứ đợi xem có Omega phù hợp không cái đã”.

Tưởng Nhất Bạch thu hồi lại vẻ lười biếng, nghiêm túc nói: “Nhưng nếu như thật sự có Omega phù hợp , cậu nghe theo ông cậu cứ thế mà kết hôn sao?”

Thân là một người bạn, Tưởng Nhất Bạch biết Tần Thâm đã chịu đựng rối loạn tin tức tố đã lâu, hai chân lại không tiện, nếu có người bên cạnh chăm sóc thì càng tốt.

Nhưng anh hiểu Tần Thâm.

Tần Thâm là một người rất có nguyên tắc, không thể vì giải quyết vấn đề này mà đi liên hôn.

Tuy tình yêu đối vối Tần Thâm mà nói, trước mắt vẫn có cũng được không có cũng không sao.

Nhưng so với nỗi đau, Tần Thâm có lẽ khó chấp nhận với việc thỏa hiệp hơn.

“Không hẳn.” Tần Thâm dừng lại một chút, nhớ tới yêu cầu của ông lúc trong bệnh viện. Tần lão gia tử mấy năm gần đây sức khỏe luôn không tốt, lần trước bệnh tim đột nhiên tái phát phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Vừa thoát khỏi nguy kịch đã gọi Tần Thâm đến, nói là nhìn anh như thế ông cụ quả thật không thể yên tâm được.

Ông cụ nói rất nhiều lời sâu sắc, nếu không nói với Tần Thâm sẽ chết không nhắm mắt. Tần Thâm cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Tưởng Nhất Bạch: “Vậy cậu là có ý gì?”.

Tần thâm: “Phía bên bác sĩ nghiên cứu có tiến triển, nếu quả thật có Omega mức độ phù hợp cao, lấy tin tức tố của cậu ấy nói không chừng có thể nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh cho tôi.”

Tưởng Nhât Bạch một lời khó nói hết nhìn Tần Thâm: “….”.

“Cho nên, dù tìm được Omega liên hôn, cậu cũng tuyệt đối không đυ.ng vào cậu ấy, không đánh dấu? Chỉ là liên hôn về mặt hình thức cho người khác xem?”

“Đúng.” Tần Thâm nói: “Chỉ làm cho ông tôi yên lòng.”

Tưởng Nhất Bạch: “……”. Thật lâu sau cậu mới thốt ra mấy chữ: “Cậu có phải là một Alpha không?”

Alpha nổi tiếng có nhu cầu cao về phương diện đó, đặc biệt vào thời kỳ dịch cảm khát vọng đó đối với Omega mạnh tới mức bùng nổ.

“Làm sao mà không phải.” Tần Thâm lạnh nhạt trả lời.

Ngay sau đó Tần Thâm cảm nhận được ánh mắt của người bạn thân đang nhìn mình, anh cau mày.

Tưởng Nhất Bạch đi đến trước mặt Tần Thâm, vẻ mặt bi thương: “A Thâm, cho dù cậu không cương được, tôi cũng không coi thường cậu đâu, cậu mãi là bạn tốt của tôi.”

Không khí xung quanh đột nhiên ngưng kết thành băng. Tần Thâm hận không thể đánh Tưởng Nhât Bạch vài quyền, rồi dùng tin tức tố áp chế cậu ấy.

***

“68%!?”

“Sao có thể chứ.”

Ở quán bar Thâm Lam. Lâm Thư Tinh trừng mắt nhìn kết quả độ phù hợp của bác sĩ gửi đến, tay cầm chặt điện thoại, sắc mặt khó coi cực kỳ.

Đêm nay là sinh nhật của Tần Phấn, Tần Phấn hẹn vài người bạn đến chúc mừng, đang chơi vui vẻ, nhận được kết quả này như một chậu nước lạnh tạt lên đầu Lâm Thư Tinh.

Tiếng nhạc trong phòng bao bị nhấn tạm dừng, những người ngồi trên sô pha, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, một câu cũng không dám nói chuyện.

“Thư Tinh, cậu và Tần Thâm mức độ phù hợp 68% sao?”

“Không phải chứ, trong nhóm tôi thấy cao nhất chỉ có 52%.”

“Tần Thâm hình như là Alpha cấp S, có thể phù hợp trên 60% đã rất……”

Lâm Thư Tinh cũng không ngờ là độ phù hợp của mình với Tần Thâm lại cao như thế. Vốn dĩ trên 75% mới tính là cao, nhưng do cấp bậc của Tần Thâm cao, có thể đạt đến 68% đã rất khó rồi.

Tần Phấn ngồi ngay bên cạnh Lâm Thư Tinh sắc mặt cũng rất khó coi. Nếu trước đây, Lâm Thư Tinh vẫn là tiểu thiếu gia được sủng ái của Lâm gia, chuyện này có lẽ vẫn có biến chuyển. Tần Phấn vốn dĩ chờ một thời gian tìm cơ hội thổ lộ.

“Vậy giờ phải làm sao đây?”

“Thật ra gả cho Tần Thâm cũng không đáng sợ lắm, Tần gia giàu có như thế.”

“Đúng vậy, nhiều gấp mấy lần đồ điện gia dụng Lăng Phong trong thành phố.”

"Nhưng nghe nói Tần Thâm không được….”

“Tần Phấn, tình hình của cậu nhỏ cậu rốt cuộc như thế nào?” Có người hiều kỳ hỏi: “Những gì trên diễn đàn nói đều là thật sao?”

Tần Phần dừng lại một chút, có thể thấy rõ được tia sợ hãi và hy vọng trong mắt Lâm Thư Tinh. Tần Phấn tuy cũng là người Tần gia, nhưng cũng chỉ là nhánh nhỏ, gia đình lại không bằng Lâm gia, lúc trước đối mặt với Lâm Thư Tinh vẫn có chút tự ti.

Vốn dĩ sau khi biết Lâm Thư Tinh không phải thiếu gia thật, Tần Phấn theo đuổi Lâm Thư Tinh cũng là chuyện mượn nước đẩy thuyền, nhưng giờ lại xảy ra việc này.

“Đúng đó, Tần Phấn con người của chú nhỏ cậu rốt cuộc như thế nào?” Lâm Thư Tinh rất rõ ràng Lâm Nhất Phong sẽ đưa cậu đi liên hôn, Lạc Mỹ Hoa yêu thương cậu nhưng cậu dù sao vẫn không phải con ruột.

Bây giờ chỉ còn trông cậy vào Tần Thâm không phải là một người như trong lời đồn. Lâm Thư Tinh đã nhìn thấy ảnh của Tầm Thâm mấy năm trước, tướng mạo anh tuấn, nhất cử nhất động đều lộ rất khí chất cao quý.

Nếu Tần Thâm chỉ là đôi chân bị phế, hoặc là phương diện đó không được, chỉ cần không có sở thích kỳ lạ biếи ŧɦái, đợi sau khi liên hôn cậu có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận, cũng không phải không thể nhịn được khuyết điểm của Tần Thâm. Lâm Thư Tinh càng nghĩ càng ôm một tia hy vọng.

Tần Phấn nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lâm Thư Tinh, tâm trạng lập tức rơi vào đáy cốc.

“Chú ấy à…” Tần Phấn nuốt một ngụm nước miếng, đối diện với ánh mắt ăn dưa của quần chúng trả lời: “Thì, rất không tốt, lúc trước kỳ dịch cảm quả thật đánh người bị thương không nhẹ, vả lại việc đó cũng chịu ảnh hưởng.”

“Tiểu Tinh, cậu vẫn là đừng nên ôm hy vọng gì thì tốt hơn.” Ngữ khí Tần Phấn càng kiên định.

Điện thoại Lâm Thư Tinh vừa lúc run lên.

[Ba: kết quả độ phù hợp của con đã có, trước mắt là cao nhất. Tối nay về sớm chút, ta nói với con chút chuyện về việc liên hôn với Tần gia.]

Sắc mặt Lâm Thư Tinh lập tức thay đổi.

Mọi người kinh hô: “Mẹ nó, không ngờ những gì trên mạng nói đều là thật.”

“Tần Thâm quả nhiên vừa già, vừa tàn tật lại còn biếи ŧɦái.”

Cửa phòng bao bị đẩy ra, Bùi Ngữ cầm vài chai rượu bước vào cùng với đồng nghiệp, vừa hay nghe được câu này. Cậu và đồng nghiệp chào khách, rót rượu đầy ly, đang định quay người rời đi.

“Đứng lại, tôi cho phép các người rời đi chưa?” Vừa nghĩ đến hôn nhân bị vỡ mộng, Lâm Thư Tinh trong lòng không thoải mái.Những người có mặt trong phòng bao nhìn nhau.

Tần Phấn vì vừa rồi bôi nhọ chú của mình, trong lòng thấp thỏm không yên.

Bùi Ngữ và đồng nghiệp không hiểu chuyện gì nhìn nhau, đi đến trước mặt Lâm Thư Tinh.

Lâm Thư Tinh đẩy ly rượu trên bàn về phía Bùi Ngữ: “Quên giới thiệu với mọi người, đây là em trai tôi.”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Bùi Ngữ, Bùi Ngữ cau mày, không biết Lâm Thư Tinh lại giở trò gì.

“Cậu ở Thâm Lam làm công lâu như thế, vẫn chưa nếm thử loại rượu đắt đỏ ở đây đi, hay là mấy ly này đều cho cậu uống thử?”

Trên bàn bày mấy loại rượu, đôi mi mảnh của Bùi Ngữ rũ xuống.

Tửu lượng của Bùi Ngữ không tốt, vẫn chưa uống qua nhiều rượu bia, Bùi Ngữ biết uống nhiều loại cùng nhau như thế rất dễ say, cũng rất hại bao tử.

Đồng nghiệp Bùi Ngữ không biết xử lý tình huống này như thế nào. Những người khác đều biết tâm trạng hiện giờ của Lâm Thư Tinh không tốt, cũng lười quản chuyện này, dù sao cũng chỉ là một phục vụ nhỏ nhoi.

“Sao thế, khách mời cậu vài ly rượu cũng không nể mặt? Hay là gọi giám đốc đến.” Lâm Thư Tinh trào phúng.

Bùi Ngữ im lặng vài giây, nói: “Trong quy tắc làm việc của nhân viên có quy định, chung tôi có thể từ chối uống rượu cùng khách hàng.”

“Cậu nói nhiều làm gì, quán bar này là chú tôi mở, tôi kiu cậu làm gì cậu phải làm theo.”

Tần Phấn vừa nói xong liền đối diện với một ánh mắt trong trẻo đầy sức sống. Không biết thế nào mà có chút chột dạ.

Hết ly này đến ly khác đi xuống dạ dày, làm cho môi của thanh niên đỏ ửng, mặc dù có chút rượu thấm vào ngực dọc theo hầu kết, nhưng chỉ trong vài phút, cuối cùng Bùi Ngữ cũng không thể uống nổi nữa

Gò má Bùi Ngữ ửng hồng, đôi mắt choáng váng. Những âm thanh bên tai trở nên mơ hồ, tiếng cười nói đan xen.

Rất lâu không thấy nhân viên quay lại, giám đốc trực ban đi vào phòng bao tìm người. Vừa mở cửa, Tần Nghị Dương đang chơi cùng bạn ở phòng bao bên cạnh ra ngoài đi WC. Lúc đi ngang qua liếc mắt nhìn vào trong, bước chân lập tức dừng lại.

“Người đó không phải là cái người ở trong bệnh viện sao”

Tần Nghị Dương nhìn thanh niên đang uống rượu, do quá mắc cậu cũng không để ý nữa, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Lúc quay lại, vừa lúc giám đốc đi ra, Tần Nghị Dương nhiều chuyện hỏi. Vừa nghe liền biết Tần Phấn và Lâm Thư Tinh đang ở bên trong.“Người phục vụ đó đắc tội họ sao?” Tần Nghị Dương hỏi.

Giám đốc trực ban do dự vài giây, thành thật trả lời: “Tiểu Bùi là thiếu gia thật Lâm gia vừa tìm về, Lâm Thư Tinh và cậu ấy….”

Tần Nghị Dương liền hiểu rõ, cảm thấy buồn cười: “Đây là gây rối để trả thù?”

Giám đốc trực ban lau mồ hôi: “Việc này quả thật không dễ xử lý, Lâm thiếu gia nói cậu ấy sẽ đúng mực, chỉ là mời Bùi Ngữ uống vài ly.”

“Đây là bệnh thần kinh gì” Tần Nghị Dương oán trách: “Vậy ông ở đây chú ý chút, đừng để xảy ra chuyện lớn. Nếu không lại mang phiền phức cho anh tôi.”

Lúc quay về phòng bao, Tần Nghị Dương thuận miệng nói chuyện này cho Tần Thâm.

“Thì ra người lần trước bị anh đυ.ng trúng ở bệnh viện là thiếu gia thật của Lâm gia.”

“Cậu ấy đang bị Lâm Thư Tinh và Tần Phấn bắt nạt……”

“Cho nên em dẫn cậu ấy ra ngoài rồi.” Tần Thâm buông bút nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, dùng tay xoa xoa cánh mũi.

Tần Nghĩ Dương trơ ra: “Không có.” Việc này người ngoài cũng khó mà xen vào đi.

“Vậy em còn ở đó ngơ ra làm gì.” Ngữ khí Tần Thâm có chút nghiêm khắc.

Tần Nghị Dương: “?”

Tần Thâm hối thúc: “Mau dẫn cậu ấy ra ngoài.”

Tần Nghị Dương: “Oh, được được giờ em lập tức đi ngay.”

Cúp điện thoại, Tần Nghị Dương có chút ngơ ngác, không phải chứ, anh cậu lúc nào thì thích quản chuyện bao đồng như thế.

Bên này sau khi cúp điện thoại, Tần Thâm tiếp tục xem bảng kế hoạch. Một phút trôi qua, ánh mắt của anh vẫn dừng ở trang vừa rồi. Vài giây sau, Tần Thâm dứt khoát đặt văn kiện trên tay xuống, gửi tin nhắn cho trợ lý.

[Sắp xếp chút, lập tức đi Thâm Lam.]

Ban đêm là lúc ánh đèn thành phố sáng nhất, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen hòa vào dòng xe bất tận.

Trong xe, trợ lý ngồi trên ghế phó lái, quay đầu ra sau: “Tần tổng, xin hỏi ngày muốn đến Thâm Lam xem sổ sách sao? Có cần thông báo trước để bên đó chuẩn bị không?”

“……Không cần.” Một giọng nói trầm thấp vang lên trong xe: “Chỉ đi xem một đứa nhỏ.”