Chương 4: Tần Thâm Không Cứng Được

Vài ngày sau.

Nắng chiếu vào khe cửa sổ. Bùi Ngữ dụi mắt, sững sờ qua vài giây mới ý thức được cậu đang ở trong phòng của Lâm Thư Tinh. Bài tập hè đã được đặt trong vali, cậu cũng không có ý định làm tiếp.

Vì danh tiếng của Lâm Gia, năm ba trung học Bùi Ngữ đã chuyển đến trường trung học tư thục Dương Thâm. Sau khi thay quần áo, đeo kính, tóc mái kẹp cả đêm làm nó đứng thẳng trước trán.

Bùi Ngữ chà xát màn hình di động vài lần, rồi vào nhà vệ sinh làm ướt tóc, tóc mái trước trán xoắn lại rũ xuống mi, cậu ngước mắt nhìn bản thân trong gương, một chút cũng không đáng để mắt, hoàn mỹ.

Xuống lầu ăn sáng, Lâm Nhất Phong đang ngồi ở vị trí chủ vị, tay cầm máy tính bảng xem tin tức tài chính. Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, ông quay đầu qua nhìn.

Đôi mắt mờ nhạt, khi nhìn đến quần áo của Bùi Ngữ thì khẽ cau mày.

Lạc Mỹ Hoa nhẹ nhàng chào hỏi, Lâm Thư Tinh ngồi ở chỗ của mình không nhìn Bùi Ngữ lấy một lần.

“Nghe nói con làm việc bán thời gian ở quán bar Thâm Lam?” Lâm Nhất Phong đặt máy tính bảng xuống rồi hỏi.

Người làm giúp kéo ghế, Bùi Ngữ ngượng ngùng nói cảm ơn rồi ngồi xuống.

“Vâng, kỳ nghĩ hè có nhiều thời gian rãnh.” Bùi Ngữ không chút để ý trả lời.

Lâm Nhất Phong: “Con rất thiếu tiền sao? Không phải là đã đưa Giang Hạc vào bệnh viện rồi sao, con ra ngoài làm việc nếu để người có làm ăn qua lại với nhà mình nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt.”

Lần đầu tiên gặp cha ruột, không hòi thăm tình hình gần đây của Bùi Ngữ, chỉ để ý đến việc cậu ra ngoài làm việc sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn trong nhà. Bùi Ngữ cũng không ngạc nhiên, cậu cũng không định tìm kiếm tìm cảm cha con đã mất từ lâu ở trên người Lâm Nhất Phong.

“Vâng.”

Bùi Ngữ im lặng cắn một miếng bánh mỳ nướng, có chút khô.

“Con quen rồi, không làm việc con sẽ cảm thấy không thoải mái.”

“Có người chính là không thể ở không được.” Lâm Thư Tinh chen ngang: “Ba, ba đừng quản cậu ấy nữa, nếu không cậu ấy lại trách ba lo chuyện bao đồng.”

Lạc Mỹ Hoa đưa bánh mỳ đã phếch mứt cho chồng: “Tiểu Tinh nói có lý.”

Bùi Ngữ đột nhiên cảm thấy bánh mỳ trong miệng càng khô hơn. Lâm Nhất Phong: “… …”

Giữa hai cha con không có gì để nói, nhất thời Lâm Nhất Phong không biết nên mở miệng nói gì. Giống như hầu hết gia đình giàu có khác, hôn nhân giữa ông và Lạc Mỹ Hoa là hôn nhân thương nghiệp.

Sau khi kết hôn hai người cũng không phát sinh tình trạng ở lâu sinh tình, con cái là vì mối quan hệ gắn kết bền chặt giữa hai gia đình nên mới sinh ra.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Nhất Phong ở bên ngoài nuôi tình nhân và con riêng, Lạc Mỹ Hoa cũng biết chuyện này, từ nhỏ bà lớn lên trong gia đình giàu có, bà đã quen với cái đức hạnh hoa tâm của người đàn ông, đối với người có tiền có quyền càng không có hy vọng gì.

Lâm Nhất Phong đã ký thỏa thuận với tập đoàn đồ điện gia dụng Lăng Phong, ông tuyệt đối sẽ không đem bất cứ đứa con riêng nào về nhà, Lạc Mỹ Hoa là nữ chủ nhân duy nhất của Lâm gia.

Sau khi kết hôn,về cơ bản ông và Lạc Mỹ Hoa là mạnh ai nấy chơi.

Lâm Thư Tinh nhiệt tình gọi bố mẹ, cùng họ nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Bùi Ngữ.

Chỉ một bữa cơm sáng thế này đã khiến Bùi Ngữ vô cùng khó chịu, nếu tình trạng này kéo dài dạ dày của cậu sẽ không khỏe chút nào.

Lâm Nhất Phong trước khi rời đi còn không quên căn dặn: “Giai đoạn này là giai đoạn quan trọng của công ty, các người đừng gây chuyện, làm gì cũng phải để ý một chút.”

***

Ban ngày không cần đến quán bar. Bùi Ngữ đã hẹn trước với bệnh viện, ngồi xe buýt hơn nửa vòng thành phố mới đến được bệnh viện.

Bữa sáng ăn quá khó chịu, đầu óc choáng váng xuống xe.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Bùi Ngữ mua một bó hoa hồng trắng thanh lịch ven đường.

Bệnh viện tư nhân cao cấp được xây dựng ở ngoại ô Giang Thành, cây cỏ hoa lá tươi tốt, hồ nước nhân tạo đẹp như ngọc, không khí trong lành, sạch sẽ có lợi cho việc phục hồi của bệnh nhân. Tuy cách trung tâm hơi xa, nhưng trình độ y tế thuộc hàng tân tiến. Một số thạc sĩ y tế trong ngành đều được mời về làm việc ở đây, phía sau có nguồn tài trợ mạnh mẽ. Trình độ nghiên cứu các bệnh khó chữa về tin tức tố nổi tiếng khắp thế giới.

Giang Hạc sau khi nhập viện thì nhận đực sự chăm sóc y tế toàn diện hơn.

Bùi Ngữ cười gật đầu với y tá, y tá rời đi còn giúp cậu đóng cửa.

“Mẹ, mẹ ở đây có quen không?” Bùi Ngữ đặt bông hồng trắng lên đầu giường rồi vẩy một ít nước lên cánh hoa. Không khí có mùi hoa hồng thoang thoảng xua tan đi mùi bệnh trong phòng.

“Tiểu Ngữ.” Giang Hạc mỉm cười với khuôn mặt nhợt nhạt.Thấy bà hơi phí sức ngồi dậy, Bùi Ngữ vội vàng đến giúp đỡ thuận tiện điều chỉnh gối nằm.

“Rất tốt, còn con, bọn họ đối với con có tốt không?”

“Mấy năm nay cực cho con rồi, nếu không phải bị ôm nhầm, con cũng không phải cực khổ như thế.”

Sau khi bị bệnh sức khỏe Giang Hạc rất yếu, làn da sạm đen ngũ quan thanh tú giống như một đóa hoa huệ sắp tàn, bàn tay vươn ta từ cổ tay áo bệnh nhân gầy tới mức đυ.ng mạnh một chút sẽ gãy.

Bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay Bùi Ngữ, mũi Bùi Ngữ hơi chua, cậu nhẹ lắc đầu: “Con không cảm thấy cực khổ gì cả.”

Bùi Ngữ nói tốt không nói xấu, Giang Hạc đã nằm viện một thời gian dài không biết tình hình của Bùi Ngữ ở Lâm gia, Bùi Ngữ không nói thật, cậu cũng không làm quá lên sự tốt đẹp bên đấy.

“Còn chưa quen lắm, có lẽ ở thêm mấy ngày nữa sẽ tốt hơn.”

“Vậy thì tốt.”

Giang Hạc cảm thán: “Con ở cùng họ sau này sẽ không phải chịu cực khổ nữa.”

Giang Hạc người luôn lo lắng về vấn đề tiền bạc tin rằng chỉ cần có tiền sẽ giải quyết được mọi vấn đề. Tuy Bùi Ngữ không phải là con ruột của bà, nhưng bà cũng thật tâm vui mừng cho Bùi Ngữ.

“Sau này sống với họ cho tốt, có rãnh thì đến thăm mẹ là được.” Giang Hạc nói

Bùi Ngữ luôn ngoan ngoãn trước mặt bà “Vâng….”

Sau khi trò truyện vài câu về cuộc sống hằng ngày, Giang Hạc có vẻ do dự những lời muốn nói vẫn cứ xoắn lại trên đầu lưỡi, khó khăn lắm mới mở miệng hỏi.

“Tiểu Tinh gần đây có phải rất bận không, sao không cùng con đến đây?”

Bùi Ngữ khựng lại một chút rồi thấp giọng trả lời: “Hình như là vậy……”

Nói dối quá rõ ràng.

Bùi Ngữ bào chữa: “Trong nhà mời gia sư, hiện giờ cậu ấy đang bận học bù.”

“Vậy sao…” Giang Hạc thì thầm, nổi buồn thể hiện rõ trên mặt, bà đang xem ảnh trên điện thoại tự nhủ: “Mũi và miệng của nó rất giống ba con, không biết người thật có giống hơn không?”

“Tên của con, là lúc mẹ mang thai lão Bùi đặt cho đó, rất hay đúng không?”

“Thành tích của con tốt, sau này có rãnh thì giúp nó nhiều một chút.”

"......"Giang Hạc có lẽ không tin lắm Lâm Thư Tinh quá bận, bà cảm thấy hoàn cảnh gia đình bà nghèo, nó không muốn nhận bà thì cũng bình thường. Nhưng khi đối diện với sự thật này lại có chút khó chấp nhận, chỉ có thể tự nhủ với mình để làm tê liệt bản thân.

Cùng bà nghe chuyện của Lâm Thư Tinh hơn mười mấy phút, y tá bước vào nói đã đến giờ thăm khám, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Giang Hạc, Bùi Ngữ đóng cửa rời đi.

Ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, Bùi Ngữ lật xem vòng bạn bè của Lâm Thư Tinh.

Tin mới nhất được đăng lúc sáng nay, là một bức ảnh trò chơi kèm theo những lời chửi rủa bạo lực. Bùi Ngữ do dự một lúc gửi tin đi: [Cậu có thể bớt chút thời gian đi thăm mẹ không?]

Điện thoại rung lên, Bùi Ngữ liếc nhìn.

[Lâm Thư Tinh: ?]

[Lâm Thư Tinh: hahaha, không phải chứ, không phải chứ, tại sao tôi phải đi thăm bà ấy? Tôi lại không muốn nhận người mẹ này.]

[Lâm Thư Tinh: đợi khi nào bà ấy chết rồi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ một chút.]

Cơn giận dâng lên tận cổ họng, hai má Bùi Ngữ đỏ bừng, hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại. Bùi Ngữ lại gửi thêm vài tin nhưng đối phương không trả lời.

Bùi Ngữ liếʍ đôi môi khô khốc, đi đến quầy nước tự phục vụ trong bệnh viện, lấy một ly nước uống một hơi mới có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng ngực. Điện thoại trong túi quần lại rung lên, cậu dùng một tay lấy điện thoại ra kiểm tra.

[Lâm Thư Tinh: Thật ra muốn tôi đi thăm bà ấy không phải là không được, chỉ cần cậu cầu xin tôi vài câu.]

[Lâm Thư Tinh: có xin không? [Xem kịch vui].jpg]

Bùi Ngữ mặt không biểu cảm đánh chữ: [Hay là tôi chụp lại cuộc nói chuyện này đăng lên mạng thôi.]

[Lâm Thư Tinh: ??? Cậu mẹ nó đúng là có bệnh, ba đã nói rồi không được quậy ra chuyện nữa.]

[Bùi Ngữ: Vậy sao, việc này chủ yếu xem cậu như thế nào.]

[Lâm Thư Tinh: Đúng là bệnh thần kinh, mẹ nó, vài ngày nữa tôi đi thăm bà ấy.]

Bùi Ngữ yên lặng vài giây, wechat lại hiện lên môt tin nhắn.

[Lâm Thư Tinh: Chẳng qua là tôi nghe nói bố mẹ cậu rất là thương yêu nhau, Giang Hạc vẫn chưa tìm người khác.]

[Lâm Thư Tinh: Lẽ nào cậu không sợ sao?]

[Bùi Ngữ: Tôi sợ cái gì?]

[Lâm Thư Tinh: Đương nhiên là sợ mẹ cậu chỉ nhận tôi không nhận cậu rồi. Tôi là kết tinh tình yêu của bà ấy và cha cậu …. Cậu nói xem, nếu tôi đưa ra yêu cầu nếu muốn nhận tôi thì không thể nhận cậu.]

[Giang Hạc sẽ lựa chọn như thế nào đây.]

Đôi mắt màu nâu nhạt của Bùi Ngữ chợt co rút, trái tim run lên.

Sẽ chọn thế nào sao?

Nghĩ đến lúc nãy Giang Hạc có bao nhiêu khát vọng và chờ mong với Lâm Thư Tinh, Bùi Ngữ chỉ cảm thấy điều hòa trong bệnh viện càng thêm lạnh, khí lạnh tựa hồ không ngừng xuyên vào da thịt Bùi Ngữ.

Giang Hạc có bao nhiêu tình yêu với cha cậu, cậu nhìn thấy trước mắt. Trong những ngày ảm đạm đó, Bùi Ngữ với tư cách là người ngoài cuộc đứng xem hiểu rõ hơn ai hết.

Bùi Ngữ cắn môi, không chắc chắn lắm nhưng lại cảm giác bản thân nghi ngờ Giang Hạc như thế có chút quá đáng.

“Này, người phía trước----”

“Mau tránh ra.” Một giọng nói của thiếu niên vang bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của Bùi Ngữ.

Bùi Ngữ còn chưa kịp phản ứng thì một có một bóng dáng xuất hiện trước mắt cậu.

Giây sau cậu bị đυ.ng mạnh ngã xuống đất.

Bả vai đột ngột đập xuống mặt sàn, cơn đau lập tức truyền đến, xung quanh có nhiều tiếng ồn, Bùi Ngữ nhịn không được rít lên một tiếng.

Cùng lúc đó, một giọng nói nhỏ nhẹ vang bên tai.

“Cậu không sao chứ?” Tần Thâm cau mày, giọng có chút khàn.

Trong tiềm thức Bùi Ngữ muốn lập tức đứng lên, nhưng hai chân không có sứa kéo ý nghĩ của cậu về thực tại.

Bùi Ngữ cong chân, người đàn ông đè lên cậu, hai người thân mật chòng lên nhau.

Vừa mở mắt ra, một đôi mắt đen trầm tĩnh như viên sỏi trong hồ nước đập vào mắt Bùi Ngữ.

Ngũ quan người đàn ông xuất sắc, khí chất lạnh lùng uy nghiêm, khuôn mày thẳng, dáng người cao lớn, đè trên người cậu có cảm giác rất nặng.

Xuyên qua lớp vải mỏng Bùi Ngữ thậm chí có thể cảm nhận được đường cơ và xương của đối phương.

Hơi thở ấm áp phả vào lông mi Bùi Ngữ, cậu vừa muốn mở miệng nói chuyện, mới động một chút sau lưng lại truyền đến cơn đau đớn làm Bùi Ngữ thở hổn hển.

“Tôi không sao, anh mau đứng lên đi.” Bùi Ngữ động chút thân thể.

Tần Thâm mờ mịt, thấp giọng trả lời: “Xin lỗi, chờ một chút.”

Bùi Ngữ chớp mắt: “?”

Tại sao phải đợi chứ.

Tần Thâm nhìn qua thiếu niên đang bị đè phía dưới, đôi mắt màu nâu nhạt sạch sẽ, lông mày tinh tế đẹp như tranh vẽ.

Liếc mắt thấy chiếc kính rơi trên đất, Tần Thâm đưa tay nhặt lên bóp đệm mũi của kính rồi đeo lên cho Bùi Ngữ.

Tay của người đàn ông nọ đột nhiên vươn ra, ngón tay thon dài, xương cổ tay rắn chắc, thứ anh đang cầm dường như không phải chiếc mắt kính trang trí mấy chục đồng ngoài chợ, mà đang cầm một tác phẩm nghệ thuật vô giá.

Đầu ngón tay ấm áp lướt qua vành tai Bùi Ngữ, cậu khẽ rụt lại vì ngứa.

Trên cánh mũi tăng thêm trọng lượng, Bùi Ngữ mới nhận ra anh đéo kính lên giúp cậu.

Xung quanh có tiếng bước chân, Bùi Ngữ ngẩng đầu nhìn. Một người thanh niên mặc bộ đồ đen của vệ sĩ nhanh chóng đi đến.

Các y tá nhanh chân hơn một chút, đỡ chiếc xe lăn bị lật lên, cùng với vệ sĩ đỡ anh lên…… xe lăn?

Đây là chân bị thương sao?

Bùi Ngữ lấy lại được không gian, nhanh chóng đứng dậy, trước ngực ướt sủng, toàn bộ nước đều đổ lên chiếc áo phông cậu đang mặc.

“Ây da.”

Tần Nghị Dương trong lòng có chút sợ, không nghĩ đến xe lăn đột nhiên mất khống chế, cậu phủi bụi trên quần Tần Thâm: “Anh, anh không sao chứ.”

“Anh không sao.” Tần Thâm lắc đầu, cổ áo vest bị nước làm ướt một mảng.

Anh cụp mắt xuống, lấy chiếc khăn tay đưa cho Bùi Ngữ: “Xin lỗi, cậu lấy nó lau sơ một chút.”

“Oh, được.” Bùi Ngữ nhận lấy chiếc khăn tay sạch lau sơ qua vài lần.

Đột nhiên ngửi thấy mũi cỏ cây thơm ngát tự nhiên, chắc là mùi nước hoa mà người đàn ông này dùng. Hương thơm đọng lại nhẹ vừa phải, rất dễ ngửi.

Tần Thâm: “Phía sau cậu có phải đυ.ng bị thương rồi phải không, hay là tìm bác sĩ khám một chút.”

Giọng anh trầm thấp rõ ràng, ngữ khí lộ vẽ gấp gáp.

Bùi Ngữ từ nhỏ sống trong môi trường phức tạp, rất giỏi việc quan sát chi tiết. Cậu nhạy bén phát hiện đối phương dường như đang có việc gấp.

“Không cần, tôi về tùy tiện thoa thuốc là được, nếu anh có việc gấp, thì không cần để ý đến tôi.”

Tần Thâm do dự: “Này-----”

Tần Nghị Dương đỡ phía sau xe lăn lên tiếng: “Anh, hay là chúng ta đi thăm ông trước đi.”

“Đúng đó, Tần tiên sinh, sức khỏe của ông Tần có chút……” Một người đi cùng bác sĩ lên tiếng.

“Tôi thật sự không sao, ngài có việc thì đi trước đi. ” Bùi Ngữ đặt chiếc khăn tay lên chân Tần Thâm rồi quay người rời đi.

Tần Thâm cầm khăn tay lên, trên đó có vương chút hơi ấm, anh quay đầu liếc nhìn dáng người gầy gò vừa rời đi, thu hồi tầm mắt: “Đi thôi.”

***

Cách ngày, Tần gia để lộ tin tức. Gia chủ Tần gia- Tần Thâm muốn cùng Omega có đồ phù hợp cao liên hôn.

Trong nhất thời, Omega của các gia tộc giàu có ở Giang thành đều run sợ, vừa khát khao địa vị và tiền bạc của Tần gia, lại phải nghĩ đến tin tức tố đáng sợ của người đứng đầu gia tộc Tần gia.

Việc này lưu truyền rộng rãi trong giới.

Trong giai đoạn cạnh tranh khốc liệt để giành lấy quyền sở hữu cổ phần Tần thị, các chú bác họ hàng của Tần Thâm đã lên kế hoạch cho một vụ tai nạn xe cố ý mưu sát anh, lúc xảy ra tai nạn đôi chân Tần Thâm tàn tật, lại còn bị đυ.ng vào chỗ không thể nói, mất đi chức năng của đàn ông.

Đàn ông có tiền có quyền nhưng phương diện ấy không được, còn có điều gì đáng sợ hơn chuyện này?

Loại người này trong phim ảnh thông thường đều là một kẻ biếи ŧɦái, có sở thích kỳ lạ thích hành hạ người khác.

Nội tâm Tần Thâm có lẽ từ lâu đã méo mó, vô cùng đen tối.

Trong hai năm qua, Tần Thâm không biết từ lúc nào đã dần mờ nhạt trong mắt công chúng, thậm chí chỉ đứng sau để khống chế quyền lực.

Nếu Tần Thâm không có vấn đề gì, tại sao cứ luôn không muốn lộ mặt.

Mới năm ngoái, họ còn nghe nói Tần Thâm mắc chứng rối loạn tinh tức tố, trong kỳ dịch cảm còn mất đi lý trí, đánh cha ruột mình đến gãy xương.

Nghĩ đến những cổ đông thất bại trong việc tranh giành quyền lực, bị Tầm Thâm tống vào nhà tù quốc gia.

….…. Những Omega được nuông chiều từ nhỏ ai dám liên hôn với Tần Thâm?

Gả qua rồi có thể sống hay sao?

Nhưng hôn nhân của những đứa trẻ nhà giàu, luôn là lá bài về mặt lợi ích của cha mẹ chúng.

Tại một bệnh viện tư nhân cao cấp, chuyên phục vụ giới nhà giàu. Số lượng người đến giám định mức độ phù hợp A-O tăng đột biến. Các thiếu gia tiểu thư Omega đang xếp hàng chấp tay cầu nguyện

“Tuyệt đối không phù hợp, tuyệt đối không phù hợp”