Chương 3: [Không Cần Trả]

Lâm Thư Tinh đứng nghiến răng ở hành lang, nhìn người làm đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng ngủ.

Thấy mọi việc đã định, Lâm Thư Tinh cũng không muốn Bùi Ngữ chiếm được chỗ tốt gì, liền gọi một vài nữ hầu lấy tất cả đồ trang trí, ngay cả sáp thơm phòng cũng không để lại.

Trên bàn trang điểm chất đầy chai lọ, đủ loại vòng tay, khuyên tai tinh xảo lấp lánh dưới ánh đèn.

Nếu không biết Lâm Thư Tinh là học sinh, Bùi Ngữ còn tưởng là đã vào nhầm căn phòng của một vị minh tinh nào đó. Phòng ngủ trang trí sang trọng, dưới ánh đèn màu cam ấm áp đèn nhánh hoa pha lê tạo nên những mảng sáng tối trên bức tường. Không đầy nửa tiếng, người làm nhanh nhẹn dọn xong hết đồ dùng trong phòng Lâm Thư Tinh.

“Ga trải giường toàn bộ cũng đổi luôn đi, ngửi có chút…..” Bùi Ngữ lên tiếng.

Mùi nước hoa quá nồng, Bùi Ngữ không thích lắm, nếu không phải ráng nhịn nãy giờ, cậu đã sớm hắt hơi từ lâu rồi.

Dây thần kinh mẫn cảm của Lâm Thư Tinh, đυ.ng tới lập tức phát nổ. Tin tức tố của Lâm Thư Tinh có mùi sầu riêng, việc này cậu đã cố che giấu. Mỗi ngày không rời khỏi miếng dán tuyến thể và vòng tay khử mùi. Ngoại trừ ba mẹ thì không ai biết tin tức tố của cậu có mùi gì.

Lạc Mỹ Hoa luôn nuông chiều Lâm Thư Tinh, cũng rất thích ăn sầu riêng. Nhưng Lâm Nhất Phong không giống, cảm thấy rất hôi. Lần đầu ngửi thấy nhịn không được đã chạy đi tolet nôn thóc nôn tháo. Nói chung đây là là bí mật của cậu ấy. Lâm Thư Tinh còn tưởng rằng Bùi Ngữ ý nói là mùi tin tức tố khó ngửi.

“Cậu chỉ là một Beta tầm thường, thì làm dáng cái gì, có thể ngửi thấy mùi tin tức tố sao?"

“Rõ ràng cậu cướp phòng ngủ của tôi, còn làm bộ dạng như chịu tủi thân vậy.”

Người làm vẫn chưa rời đi, nhìn bộ dạng của Lâm Thư Tinh dường như rất bình tĩnh, nhưng thực tế trái tim sắp nhảy khỏi cổ họng. Bùi Ngữ ngước mắt nhìn, lúc này gương mặt Lâm Thư Tinh ửng hồng, nắm tay siết chặt.

“Cậu khẩn trương?” Bùi Ngữ ý vị thâm trường hỏi.

Trái tim Lâm Thư Tinh nhảy lên một cái, cố gắng duy trì bình tĩnh “Tôi thì có gì khẩn trương?”

Bùi Ngữ : “À.”

Bùi Ngữ thu lại ánh nhìn, tử tế giải thích: “Tôi không có nói mùi tin tức tố.”

“Mùi cam quýt trong phòng quá nồng, quá hăng mũi, cậu không ngửi thấy sao?”

Do sợ mùi tin túc tố của mình bị lộ nên Lâm Thư Tinh đã sử dụng rất nhiều mùi để che giấu. Người hầu bị viêm mũi mấy lần. khi vào dọn phòng, nhưng họ cũng không thể oán trách thiếu gia nhà họ, chỉ tưởng là Lâm Thư Tinh có thói quen sử dụng nhiều loại nước hoa. Nước hoa dù có mắc đến đâu đi nữa, mỗi ngày xịt nửa chai cũng cảm thấy nhờn rít, tha thứ cho họ không hiểu loại phẩm vị này. Có vài người làm không nhịn được, cười nhạt một tiếng làm Lâm Thư Tinh tức muốn nổ phổi, trừng mắt nhìn bọn họ nhưng không dám quá xúc động để tránh làm lộ mùi tin tức tố đành ôm cục tức rời khỏi.Trước khi đi còn không quên ngẩng cao đầu nói với Bùi Ngữ: “Cậu thì hiểu về nước hoa sao? Đồ nhà quê.”

Loại công kích ấu trĩ này đối với Bùi Ngữ mà nói không đau không ngứa.

Bùi Ngữ quay người đi vào phòng.

Sau khi người làm đổi xong ga giường, Bùi Ngữ đem quần áo móc vào tủ, khi đến chỉ mang theo vài cái áo len vá áo phông, góc áo bạc màu do giặt nhiều lần nhưng vẫn sạch sẽ. Trên quần áo có thoang thoảng mùi hoa hồng.

Đóng cửa, Bùi Ngữ nằm lên giường, vùi mình trên chiếc giường mềm mại, ấm áp.

Mệt mỏi cả một ngày, lúc rãnh rỗi không muốn động chút nào. Phòng ngủ chính lớn hơn nhiều so với phòng khách mà Bùi Ngữ ở, trang trí cũng cao hơn một bậc. Tuy việc này đối với cậu mà nói thì cũng không khác gì, nhưng nếu muốn sống trong căn nhà này, đây chỉ là phản kích nhỏ.

Bùi Ngữ không cho rằng cậu có thể ở đây trong thời gian dài. Dọn vào ở lâu như thế mà còn chưa gặp mặt Lâm Nhất Phong lần nào, trên miệng Lạc Mỹ hoa luôn nói là hoan nghênh cậu nhưng cũng có yêu cầu, đó là từ bỏ tình cảm mẹ con mười tám năm với Giang Hạc, chỉ nhận một mình bà là mẹ. Sau khi thể lực khôi phục chút ít, Bùi Ngữ lấy khăn đi tắm.

Tháo kính gọng đen xuống, vén mái, nhìn chằm chằm bản thân trong gương mấy giây, Bùi Ngữ mới cởϊ qυầи áo bắt đầu tắm. Sau khi thay xong bộ đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm, những giọt nước trượt xuống từ đôi chân dài gầy guộc của cậu, có vài vệt nước nhỏ xuống thành giường.

Vừa xong thì tiếng gõ cửa phòng vang lên.

“Xin lỗi tiểu thiếu gia, đại thiếu gia nói quên lấy thuốc ức chế trong ngăn tủ trên đầu giường, bảo tôi đến lấy.”

Người làm ngoài cửa khẻ gọi, giờ trời đã muộn, cô sợ tiểu thiếu gia đã ngủ rồi. Nghe thấy tiếng bước chân lười biếng cánh cửa được mở ra một khe nhỏ. Một bàn tay với làm da trắng, đốt ngón tay rõ ràng sạch sẽ đưa ra từ bên trong. Bùi Ngữ quả thật hơi gầy, trên mu bàn tay thậm chí lộ rõ các mạch máu màu xanh đen lại cho người ta một cảm giác mỏng manh, yếu đuối.

“Cầm đi đi.” Bùi Ngữ đưa cái hộp chưa thuốc ức chế ra ngoài.

Nữ hầu ngước mắt lên, sững người một lát nhìn thấy gương mặt thấm hơi nước, tiểu thiếu gia vừa mới tắm xong, vài giọt nước trong veo còn vương trên má, rơi dọc theo chiếc cằm nhọn.

Cặp kính gọng dày vẫn nằm trên cánh mũi xinh đẹp. Tóc ướt được vén hết trên trán, được kẹp lại bằng một cái kẹp dễ thương để lộ vầng trán đầy đặn, trắng trẻo. Có vẻ như trong phòng không bật đèn, ánh sáng từ hành lang hắt vào mắt Bùi Ngữ như con sóng tuôn trào, tỏa sáng rực rỡ. Đặc biệt có một nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt trái giống như sơn đỏ tươi vô tình bắn lên xinh đẹp và quyến rủ.Bộ dáng của tiểu thiếu gia đẹp như thế sao?...

Đóng cửa, nữ hầu cầm thuốc ức chế trong tay, lòng rối như tơ vò, ngứa ngái tê dại. Phải mất vài giây cô mới phản ứng lại, cứng ngắt mà đi đến phòng của Lâm Thư Tinh.

***

Màn đêm buông xuống, vầng trăng khuyết còn treo trên bầu trời. Trở lại giường ngủ, Bùi Ngữ đọc tóm tắt hằng ngày tình trạng thể chất, thời gian thức dậy, sử dụng thuốc, mức độ dao động tin tức tố của Giang Hạc do hộ lý gửi đến.

Bùi Ngữ vẫn chỉ trả lời cảm ơn giống như những lần trước, rồi thoát khỏi wechat, tìm biểu tượng APP trong hộp thư, mở ra. Người liên hệ đặc biệt được ghi trên tờ biểu chỉ có một: là người trợ cấp học phí cho Bùi Ngữ ở trường trung học cơ sở.

Lúc ấy trong trường có người chuyên giúp đỡ học xin nghèo, thầy giáo biết tình hình trong nhà Bùi Ngữ nên giúp cậu báo danh. Vốn lúc đầu người tài trợ và người được tài trợ là không có thông tin liên lạc với nhau. Một lần lúc Bùi Ngữ nộp bài tập về nhà, vô tình nhìn thấy thông tin của nhà tài trợ trên bàn giáo viên chủ nhiệm, nhưng không có tên cụ thể, nhưng thông tin liên lạc vẫn có số điện thoại và địa chỉ mail.

Sợ điện thoại sẽ làm phiền người ta, Bùi Ngữ do dự rất lâu mới viết một bức thư cảm ơn ngắn gọn chân thành. Qua một khoảng thời gian Bùi Ngữ nhận được một tin trả lời: [Không cần cảm ơn, học tập cho giỏi]. Từ đó về sau, Bùi ngữ sẽ gửi một phần kết quả học tập cho đối phương, giống như nói với đối phương là: “Tâm ý của ngài sẽ không bị lãng phí.”

Khoảng thời gian đó, Bùi Ngữ chịu rất nhiều áp lực, không những phải chăm sóc Giang Hạc, còn phải đi làm thêm, lại phải học hành chăm chỉ. Bùi Ngữ hận không thể học được thuật phân thân, để có thể làm được nhiều công việc cùng lúc.

Có một lần, sau khi gửi xong thành tích học tập, Bùi Ngữ nóng mặt nói thêm vài câu tình hình áp lực của bản thân hiện tại, khi định thần lại liền cảm thấy hối hận. Nhưng gửi mail lại không giống như wechat, có chức năng thu hồi, Bùi Ngữ nghĩ có thể đây là một trong những nguyên nhân trường học giấu thông tin liên lạc của người tài trợ. Trong lúc cậu lo lắng bất an, thì nhận được câu trả lời của đối phương, không những không trách cứ mà còn an ủi Bùi Ngữ.

Nhưng dường như đối phương không biết cách an ủi người khác như thế nào, chỉ nói: [Có áp lực, mới có động lực.]

Lúc đó Bùi Ngữ cảm thấy thật buồn cười, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại lại cảm thấy câu này quả thật không sai, có thể đây là cách nghĩ của người trưởng thành.

Dựa vào câu nói này quả thật Bùi Ngữ đã sống sót qua những ngày khó khăn. Về sau Bùi Ngữ sẽ như cũ gửi bảng thành tích học tập và một số phí sinh hoạt hằng ngày, người tài trợ vẫn trả lời rất đơn giản.“Đã xem”, “nhận được”, “ừm” ,“được” . Đến bây giờ, phần lớn chi phí y tế của mẹ đã không cần người tài trợ phụ trách, Bùi Ngữ hiện đang suy nghĩ về việc trả nợ.[Xin hỏi ngài có thể gửi thông tin ngân hàng cho tôi không, sau này tôi sẽ……]

***

Giang thành chìm trong ánh trăng mờ ảo, ánh đèn trong thành phố sáng đêm ngày, đèn neon nhấp nháy, tuần hoàn vô tận. Ở nơi đắt đỏ tất đất tất vàng ngay trung tâm thành phố, một dãy biệt thự cổ phương tây nằm lặng lẽ bên vệ đường. Mỗi viên gạch gói đều là di sản của thời đại. Hoa cỏ thưa thớt bị ánh trăng che khuất. Xuyên qua cánh cổng sắt có thể nhìn thấy những khóm hoa hồng đang nở rộ dưới ánh trăng. Mỗi người khách đi đường đi ngang qua đều không khỏi trầm trồ than thở: “Giá như ngày nào đó họ cũng được sống trong nơi như thế thì thật tốt biết bao.”

“Được chứ, một đêm chỉ có mấy chục ngàn thôi.”

“Wow, đây cũng.”

“Haizz, anh nói xem giá nhà ở đây có thể là tài sản cá nhân hay không?”

“Có tiền có quyền thì được thôi, tôi nghe nói người nắm quyền của tập đoàn Tần Thị hình như là sống ở đây.”

Màn đêm buông xuống, một âm thanh nặng nề như bị bóp nghẹn vang lên trong phòng. Trái tim quản gia đứng ngoài canh cửa run lên ghé sát vào cánh cửa gỗ đang đóng chặt, hỏi: “Tần tổng, ngài không sao chứ?”

Quản gia là một Beta không ngửi thấy bất kỳ mùi tin tức tố nào, nhưng khi đến gần cửa chân tay cậu tê cứng vì hơi lạnh tỏa ra từ trong không khí, đó là cảnh báo do tiềm thức mang lại. Giống như có một con thú với với những chiếc răng nanh đang ở bên trong cửa, quản gia trong lòng hiểu rõ kỳ dịch cảm của Tầm Thâm đến rồi. Cậu hít một hơi thật sâu, gõ cửa hai lần. Trong phòng bừa bộn, bàn ghế nghiêng ngã, ga trải giường rơi xuống. Tất cả đồ dùng sắc nhọn trong nhà đều được mang đi từ trước, cả căn phòng như được phủ bởi một lớp tuyết dày, băng tuyết lạnh lẽo, gió lạnh gào thét khiến người ta cảm thấy khó thở. Tin tức tố trôi nổi kéo dài, ngưng kết thành thực thể, sắc bén như băng, chỉ cần có ai bước vào, họ sẽ bị tấn công một cách bạo lực.

Mỗi khi đến kỳ dịch cảm, Tầm Thâm đều sẽ sắp xếp trước mọi công việc rồi tự nhốt mình trong phòng. Đôi chân tàn tật, tin tức tố rối loạn Tầm Thâm mất sức dựa vào thảm, bộ vest nhìn không ra hình dạng, cà vạt bị ném văng sang một bên, đường viền cổ áo mở ra để lộ xương vai xanh trắng toát. Trán Tần Thâm lấm tấm những giọt mồ hôi, răng nghiến chặt khiến cho gân cổ nổi lên, chiếc răng nhọn như muốn cắm sâu vào tuyến thể mềm sau gáy của Omega, hành hạ anh đến mức như muốn chết đi.

Bản thân Tần Thâm là một Alpha cấp S hiếm thấy, thể lực và ngũ quan của Tần Thâm đều đạt đỉnh cao của con người. Khả năng lãnh đạo ưu việt, đã giúp Tần Thâm sớm có được chỗ đứng vững chắc trong gia tộc Tần đầy song gió. Bằng những thủ đoạn cứng rắn đem toàn bộ gia tộc Tần thu vào tay. Khả năng vượt trội của Alpha cấp S nhưng tương ứng với nó là thời kỳ dịch cảm mãnh liệt hơn các Alpha khác.Đối với những Alpha không có bạn đời, các công ty công nghệ và dược phẩm thuộc tập đoàn Tần Thị từ lâu đã phát triển các loại thuốc giống với tin tức tố Omega dể làm diệu bớt kỳ dịch cảm của Alpha. Nhưng loại thuốc này lại vô hiệu với Tần Thâm, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng đau đớn, giày vò trải qua kỳ dịch cảm.Trừ khi Tần Thâm tìm thấy một bạn đời Omega có mức độ phù hợp cao để đánh dấu mới có thể giảm bớt nổi đau như bị ăn mòn này. Nhưng khi hưởng thụ tin tức tốt của Omega, ham muốn chiếm giữ của Alpha đối với bạn đời sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Ban đầu chỉ là nắm tay, ôm ấp hay tiếp xúc thân mật, Alpha sẽ có nhiều du͙© vọиɠ hơn trong việc hôn môi, đánh dấu tạm thời, rồi đánh dấu hoàn toàn triệt để chiếm giữ. Omega với mức độ phù hợp cao cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng và khả năng phán đoán của Alpha.

Bị người khác khống chế, tâm trạng bị điều khiển là điều mà Tần Thâm không thể nào chấp nhận được.

“Tần tổng, hay là ngài nghe ông chủ đi, tìm một Omega có mức độ phù hợp cao.”

Tìm Omega?.

Mồ hôi chảy xuống từ xương quai hàm, Tầm Thâm chật vật đỡ mép bàn, ngồi lại xe lăn.

Tần Tâm chưa bao giờ cho rằng loại đau khổ do gen mang lại này có thể kiểm soát anh, dễ dàng chịu sự khuất phục của tin tức tố thì chẳng khác gì thú dữ.

Mồ hôi ướt đẫm làm chiếc áo sơ mi ôm sát vào khuôn ngực Tần Thâm, tôn lên thân hình của người đàn ông trưởng thành.

Anh khàn giọng nói: “Tôi không sao, cậu lấy cho tôi một bộ quần áo sạch đặt trước cửa.”

“Nhưng… …”

Quản gia bên ngoài do dự một chút, cuối cùng chỉ thở dài đáp: “Được, tôi đi chuẩn bị.”

Máy tính xách tay đặt trên bàn phát ra tiếng bíp bíp thông báo có hộp thư mới. Tần Thâm điều khiển xe lăn, bàn tay mảnh khảnh lướt trên khu vực điều khiển chuột.

Kỳ dịch cảm kéo dài ba đến bốn ngày, Tầm Thâm đã căn dặn trợ lý thay mình xử lý mọi công việc từ sớm. Nếu liên quan đến các vấn đề nhạy cảm hoặc các quyết định quan trọng, trợ lý sẽ liên lạc với Tần Thâm thông qua mail.

Tần Thâm ấn mở mail vừa nhận, nhìn thấy tên người gửi anh im lặng trong chốc lát. Qua vài giây anh mới từ tốn trả lời: [Không cần trả.]