Chương 2: Ngôi Nhà Này Vốn Dĩ Thuộc Về Tôi

Lâm Thư Tinh quay lưng lại với ánh sáng đổ ra từ biệt thự, có ánh sáng nhàn nhạt bao quanh lấy thân thể Lâm Thư Tinh. Ánh mắt không chút che giấu sự chán ghét.

Không khí ngưng tụ.

Bùi Ngữ ngẩng đầu đối diện với Lâm Thư Tinh. Loại tình huống này không phải lần đầu tiên phát sinh. Lúc chỉ có hai người, Lâm Thư Tinh sẽ thể hiện ác ý với Bùi Ngữ, trước mặt mẹ Lâm thì mang dáng vẻ em trai trở về, phải bồi thường cho cậu.

Kỹ năng diễn xuất của Lâm Thư Tinh không tính là cao siêu gì, thậm chí có nhiều sơ hở.

Nhưng kể từ khi biết được Lạc Mỹ Hoa cố ý hay vô ý bỏ qua, Lâm Thư Tinh càng trở nên quá đáng hơn.

Bùi Ngữ nhìn thẳng vào đối phương, đôi mắt trong veo sạch sẽ, không chút sợ hãi. Con ngươi màu nâu nhạt phản chiếu những tia sáng nhỏ ,giống như những ngôi sao sáng, chiếu sáng trần trụi mặt đen tối trong trái tim của Lâm Thư Tinh.

“Nghe nói trong kỳ nghĩ hè này cậu vẫn luôn học bổ túc môn tiếng trung.” ánh mắt Bùi Ngữ vẫn bình tĩnh.

Chủ đề câu chuyện nhảy qua không giải thích được nhảy, không nhìn thấy phản ứng mà mình muốn thấy, Lâm Thư Tinh sững sờ trong giây lát.

Trong nhà quả thật dùng số tiền lớn mời thầy về dạy cho cậu, không chỉ là tiếng trung, mà có cả toán học và khoa học toàn diện.

Thành tích của cậu ấy ở trường tư thục Dương Thâm không tốt, chỉ môn anh văn có thể xem như không tệ.

Lý do sâu xa tại sao bài kiểm tra viết và khẩu ngữ môn anh văn tốt là do nếu không nói được tiếng anh, cậu ấy sẽ bị một số phú nhị đại từ nước ngoài quay về cười nhạo. Có vẻ nếu bạn không nói tiếng anh tốt thì không thể đứng trong cái vòng tròn này.

“Khó trách cậu cần bổ túc lại tiếng trung.” Bùi Ngữ phớt lờ sự kinh ngạc của Lâm Thư Tinh. Cậu lạnh lùng giễu cợt, chính xác mà nói, những gì Bùi Ngữ nói là hoàn toàn đúng.

“Cậu biết ý nghĩa của câu tu hú chiếm tổ hay không?”

“Không hiểu, quay về có thể tra từ điển xem một chút.”

Đi được vài bước, đằng sau có tiếng hét điên cuồng.

Cực kỳ sảng khoái.

Đôi mắt sau cặp kính ánh lên vẻ tinh ranh và giảo hoạt của hồ ly.

Lâm Thư Tinh nhìn theo bóng dáng gầy gò, nếu đôi mắt có thể gϊếŧ người có lẽ Bùi Ngữ đã chết mấy lần.

Lâm Thư Tinh nhịn không được chữi rủa ầm ỉ.

“Mày lên mặt cái gì.”

“Chỉ là Beta thân phận hèn mọn mà thôi, nếu là trước kia nói không chừng mày còn phải quỳ trước mặt tao.”

"... ..."

Bùi Ngữ làm lơ, đẩy cửa vào thay giày, vừa bước vào phòng khách, đã thấy mẹ Lâm đứng dậy. Bà nhíu mày nhìn ra bên ngoài, còn tưởng là hai đứa nhỏ cải nhau, giọng điệu trách cứ: “Con và tiểu Tinh cải nhau, anh ra ngoài đón con là có ý tốt, con không phải đã hứa với mẹ là sống hòa thuận với tiểu Tinh sao?”

Thấy cậu không trả lời, Lạc Mỹ Hoa thấp giọng trách mắng: “Đã tối rồi còn ầm ỉ, hàng xóm nghe được thì làm sao? Đừng cứ chọc anh con nổi giận.”

Bùi Ngữ nhíu mày: “Là cậu ấy bảo con cút khỏi Lâm gia, là cậu ấy đang kiếm chuyện.”

“Con chọc giận anh con sao, tiểu Tinh nói rồi rất hoan nghênh con đến đây ở.” đối với Lâm Thư Tinh bà đã thương yêu mười tám năm, mẹ Lâm không điều kiện mà thiên vị Lâm Thư Tinh.

Bà đã hứa với Lâm Thư Tinh, khi Bùi Ngữ quay về nhà họ Lâm, bà vẫn sẽ yêu thương Lâm Thư Tinh như trước.

“Tiểu Tinh không có lý do gì đuổi con đi cả. ” Lạc Mỹ Hoa chân thành khuyên nhũ: “Tiểu Ngữ con đừng nghĩ nhiều.”

“… …” Bùi Ngữ dừng bước, thở dài.

Cậu quay đầu lại nói: “Lạc nữ sĩ, nếu bà ghét tôi, tôi có thể dọn trở về nhà mình.”

Mái tóc đen rủ xuống mi mắt, phái sau cặp kính là ánh mắt thờ ơ xa lánh.

“Ta làm sao mà ghét con.”

Lạc Mỹ Hoa lập tức phản bác: “Chỉ cần con gọi ta một tiếng mẹ, bớt đi bệnh viện gặp người mẹ kia của con…”

Ngoại trừ những nguyên nhân này, Lâm gia yêu cầu Bùi Ngữ ở trong nhà thật ra còn có một nguyên nhân quan trọng.

Sau khi cô y tá ôm nhầm con thì đã chuyển nghề, vẫn không buông được việc này xuống, qua nhiều năm, chuyện này cũng trở thành tâm bệnh của cô ta, bản thân cô ta cũng quên mất lúc đầu cô có thật sự là ôm nhầm không. Trong lòng bất an, cô xem tin tức trên mạng về nhà họ Lâm, thấy Lâm Thư Tinh đang học ở trường tư thục cấp 2 đắt đỏ, mà gia đình còn lại thì bình thường, cô không tìm được tung tích gì.

Vừa nghĩ đến do sơ sót của bản thân mà tạo nên bất hạnh cho hai gia đình, thế là trên trên mạng cô đã đăng một tin ẩn danh.

Cư dân mạng lúc đầu chỉ ôm tâm trạng ăn dưa, khi tìm hiểu sâu, mơ hồ phát hiện Lâm Thư Tinh và cha mẹ hiện giờ thực sự không giống nhau. Hạt giống hoài nghi đã trồng xuống, gia đình họ Lâm là gia đình giàu có, nhà giàu ôm nhầm con, số phận thiếu gia thật giả lẫn lộn. Loại chuyện này đã thu hút sự chú ý của một số tài khoản tiếp thị chuyển tiếp, chia sẻ nên được đưa lên hot seach rất nhanh.

Đồ điện gia dụng Lăng Phong đang trong giai đoạn quan trọng trong việc xử lý và phát triển một bộ thiết bị gia dụng thông minh hoàn chỉnh, vụ bê bối này khiến giá cổ phiếu biến động.

Dưới áp lực của ban giám đốc, Lâm Nhất Phong hứa sẽ giải quyết chuyện riêng càng sớm càng tốt. Ông cử người đi điều tra, không ngờ thật sự lại có thể tra ra.

Sự thật bày ra trước mắt, cư dân mạng và các gia đình giàu có ở Giang thành ngạc nhiên không thôi.

Nghe nói cha của thiếu gia thật đã mất sau một vụ tai nạn xe, mẹ nuôi trường kỳ nằm trên giường bệnh, thiếu gia thật đi học phải xin trợ cấp, bình thường ăn ở căn tin cơ bản chỉ với canh rau nước, xu hướng dư luận đang dần hướng về Bùi Ngữ.

Tuy thân phận Beta của Bùi Ngữ không bằng Lâm Thư Tinh, nhưng trong xã hội hiện đại ngày nay sự phân biệt đối xử này đã ít đi nhiều.

Người bất hạnh luôn có thể khơi dậy sự đồng cảm của cư dân mạng.

Một số ít người có hành vi cực đoan, phát hiện thiếu gia giả Lâm Thư Tinh có hành vi tự cao, thường đăng trên tài khoản cá nhân những chiếc đồng hồ, xe hơi hàng hiệu mà người bình thường cả đời cũng khó có được.

Sữ đồng cảm cộng thêm lòng câm thù nhà giàu thúc đẩy, Lâm Thư Tinh bị hàng ngàn hàng vạn cư dân mạng mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Không còn cách nào khác, Lâm gia phải bày ra thái độ đau lòng đối với thiếu gia thật, ngày hôm đó đưa Giang Hạc vào bệnh viện tư nhân cao cấp để điều trị. Lâm Thư Tinh vì không muốn cộng đồng mạng chống đối, cũng bày ra khuôn mặt tươi cười đón chào.

Lạc Mỹ Hoa đang mặc bộ đồ ngủ bằng tơ lụa cao cấp. Dáng người đầy đặn với làn da không tỳ vết.

“Mẹ muốn tốt cho con, nhưng con luôn không muốn nhìn nhận người mẹ này……” Bà ấy xuất thân từ gia đình giàu có, dáng người đẹp làn da trắng, nhưng con trai ruột khi nhìn thấy bà một câu cũng không muốn nói cùng bà.

Trong tư liệu điều tra, bà ấy cũng có tìm hiểu về Giang Hạc, trình độ văn hóa bình thường, trước khi bị bệnh Giang Hạc làm kế toán cho một công ty tư nhân, sau khi bị bệnh, chi phí chữa trị hằng năm rất lớn, cuộc sống trải qua rất khó khăn.

Đến hôm nay bà không dễ dàng gì mới tìm lại được con trai ruột, ngày đầu tiên gặp mặt, hẹn ở một nhà hàng Mechelin năm sao, một bữa cơm bằng một tháng tiền viện phí của Giang Hạc, như thế còn không đủ coi trọng sao?.

Nhưng đến cuối cùng,chỉ một tiếng mẹ Bùi Ngữ cũng không thể gọi ra miệng. Như vậy không phải so ra bà ấy không bằng Giang Hạc hay sao?

Bà ấy đã không chê Bùi Ngữ chỉ là một Beta tầm thường. Lạc Mỹ Hoa liếc mắt nhìn cách ăn mặc của Bùi Ngữ. Tóc mái hơi dài, không bảo dưỡng tốt chất tóc hơi thô, quần áo trên người ước tính không đến ba con số, còn không bằng quần áo của bảo mẫu trong nhà.

“Con mặc như thế cho ai xem, tướng mạo vốn dĩ đã không xuất chúng, còn không biết sửa soạn cho tốt.”

“Người ngoài không biết chuyện, còn tưởng rằng mẹ và ba con ngược đãi con đó.”

“Tôi mặc như thế thì có vấn đề gì?” Bùi Ngữ mặt không đổi sắc trả lời.

“Không vấn đề?”

Lạc Mỹ Hoa cau mày, chán ghét đưa ra nhận xét: “Rất không ra gì.”

Bùi Ngữ: “Đây chỉ là một chiếc áo phông, quần jean bình thường.”

Lạc Mỹ Hoa hừ một tiếng, huyên thuyên bình luận về quần áo của Bùi Ngữ.

Từ đầu đến chân, mái tóc đen tuyền mang lại cảm giác u ám, cặp mắt kính xấu xí. Chất liệu vải rẻ tiền không vừa người.

Bùi Ngữ yên lặng lắng nghe, không để ý đến người phụ nữ luôn ngẩng cao đầu trước mắt cậu đây, nếu không ăn mặc như thế, trong quán bar người đông phức tạp, nói không chừng sẽ bị người khác động tay động chân.

Bùi Ngữ nhớ đến lúc chưa nhận được tiền bồi thường. Bệnh tình của cha nguy kịch phải chuyển vào phòng ICU, sử dụng nhiều loại thuốc nhập khẩu, so với tỷ lệ hoàn trả thấp, họ chỉ có thở tìm bên thứ ba chịu trách nhiệm về chi phí.

Người chịu trách nhiệm có tiền, nhưng lợi dụng kẻ hở pháp luật, mời luật sư chuyên nghiệp cãi kiện.

Chi phí điều trị không thể trì hoãn lâu, nên Giang Hạc đem căn nhà khu trường học bán với giá rẻ, để tiết kiệm tiền cậu và Giang Hạc phải dọn vào nơi rẻ hơn để thuê.

Người trong khu nhỏ đó có thể tùy ý ra vào, có lần kết thúc buổi tự học quay về, Bùi Ngữ mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng sạch sẽ, khuôn mặt đẹp như ánh trăng, trở thành mục tiêu của Alpha không có ý tốt. Cũng may lúc đó Bùi Ngữ nhanh trí chạy trước.

Từ đó, Bùi Ngữ có thói quen đeo kính gọng rất dày, sau khi khoản tiền bồi thường được trả, cuộc sống của cậu và Giang Hạc tốt lên chút, nhưng mẹ cậu lại mắc một căn bệnh nan y. Nên Bùi Ngữ ban ngày đi học, ban đêm phải đi làm thêm. Vì an toàn, Bùi Ngữ đã quen với việc đeo kính, giống như một loại ngụy trang để mang lại cho cậu một cảm giác an toàn.

Lạc Mỹ Hoa đang nói thì phát hiện Bùi Ngữ không quá để ý, nhất thời càng tức giận.

“Mẹ, mẹ đừng trách em, có lẽ lúc nãy con không cẩn thận chọc giận em rồi……”

Lúc này Lâm Thư Tinh đã bình tình trở lại, từ cửa bước vào làm vẻ mặt vô tội, giọng nói ấm ức, một chút cũng không nhìn ra đây là cái người vừa la hét điên cuồng ngoài cửa.

“Em, em nói con là tu hú chiếm tổ, nhất định trong lòng vẫn còn trách con.”

Bùi Ngữ: “……”

Lâm Thư Tinh với đôi mắt đẫm lệ, sụt sịt mũi: “Anh thật ra rất muốn cùng em chung sống hòa thuận.”

Nhìn thấy chóp mũi Lâm Thư Tinh đỏ bừng, Lạc Mỹ Hoa lập tức tiến đếm ôm cậu, ân cần an ủi, còn lên tiếng trách móc Bùi Ngữ vài câu.

Nhìn hình ảnh mẹ hiền con thảo trước mặt, khóe miệng Bùi Ngữ khẽ giựt.

“Cậu thật sự muốn cùng tôi chung sống hòa thuận.” Bùi Ngữ lên tiếng cắt ngang tiếng khóc của Lâm Thư Tinh.

Lâm Thư Tinh: “Chuyện đó đương nhiên rồi.”

“Vậy cậu cho tôi ngủ phòng ngủ chính đi, phương hướng phòng đó tốt, mai sáng thức dậy tôi muốn phơi nắng một chút.”

Sắc mặt Lâm Thư Tinh cương cứng: “Nhưng……phòng đó tôi đã ở mười tám năm rồi.”

Khóe môi Bùi Ngữ khẽ cong lên.

“Phòng đó vốn dĩ thuộc về tôi.”

“Hay là nói cái gọi là chung sống hòa thuận của cậu chỉ là nói một chút thôi?”

Lạc Mỹ Hoa còn đứng bên cạnh, Lâm Thư Tinh bị chặn họng tức muốn chết, lại phải duy trỳ vẻ bẻ ngoài hào phóng của mình.

“Không phải là anh không muốn nhường cho em……”

“Cơ thể omega vốn yếu, da dẻ mịn màn, da thịt anh không thô giống em……”

“Nếu đổi phòng, buổi tối anh sẽ mất ngủ, em nhẫn tâm sao?”

Vậy không phải vừa hay sao, Bùi Ngữ âm thầm phàn nàn, cậu bắt chước theo Lâm Thư Tinh, bày ra vẻ mặt đau khổ, giọng nói tuổi thân.

“Cậu đã ở 18 năm rồi, nhường lại cho tôi ở một thời gian không được sao?”

Giọng Bùi Ngữ cực dễ nghe, giống như tiếng nước chảy trong khe suối, trong veo sạch sẽ. Cố tình mềm mỏng vừa phải, giọng điệu đáng thương khiến cho người ta đau lòng.

Lạc Mỹ Hoa không khỏi thương cảm.

Có mấy người hầu đứng trong phòng khách lẳng lặng nhìn sang, bộ dáng vui vẻ ăn dưa.

Đôi mắt nâu nhạt của Bùi Ngữ cụp xuống, giọng điệu buồn bã.

“Haizz, con vẫn là nên quay về nhà ở, ít nhiều gì còn có căn phòng thuộc về con.”

“Con đi thu dọn hành lý, dứt khoát tối nay dọn đi.”

Bùi Ngữ quay người đi về phía cầu thang, Lạc Mỹ Hoa đứng đó sững sờ vài giây, nhớ tới lời căn dặn của chồng, cô mới sựt tỉnh, tiến lên phía trước can ngăn.

“Tiểu Ngữ, con dọn cái gì mà dọn, phòng đó nhường cho con, mẹ gọi người làm đi thu dọn giúp con.”

“Nhưng, mẹ ……”

Lâm Thư Tinh sững sờ, tức đến giậm chân: “Tại sao? Dựa vào gì chứ?” “Mẹ … …”.

Nhìn thấy mục đích đã đạt được, Bùi Ngữ cười nhẹ quay người lên lầu, lưu lại bóng dáng dửng dưng xa cách.