Chương 8

Đại ca ngây người nhìn vào mắt Cố Phù, mặc dù Cố Phù quỳ gối còn hắn đứng, hắn từ trên cao nhìn xuống Cố Phù, nhưng lúc này, hắn lại có một ảo giác như bị người ta từ trên cao nhìn xuống.

Cố Trầm đè nén nỗi kinh hoàng dâng lên trong lòng, quay mặt đi, tránh khỏi tầm mắt của Cố Phù.

Bầu trời bên ngoài lặng lẽ tối sầm lại, những đám mây dày đặc che khuất bầu trời, những bông tuyết nhỏ theo cơn gió lớn bất chợt bay vào từ đường đang đốt than, vừa chạm đất đã tan thành vết ẩm, dần dần nhạt nhòa.

Cố Trầm im lặng hồi lâu, Cố Phù cũng không giống như khi đối mặt với Dương di nương, từng bước ép sát hắn, mà cũng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía lư hương trên án đài.

Tuyết bên ngoài càng ngày càng lớn, không biết qua bao lâu, Cố Phù mới nghe thấy giọng nói của đại ca mình, hắn nói: "Nhưng cũng không nên là muội."

Bảo vệ đất nước vốn không phải là chuyện xấu, nhưng cũng không nên là nàng làm.

Cố Phù nhìn ngọn hương cắm trong lư hương, cùng với làn khói trắng bị gió thổi tan, nhàn nhạt nói: "Bởi vì ta là nữ tử?"

Cố Trầm lắc đầu, nói với nàng: "Bởi vì muội sinh ra trong thời đại này."

Nếu để mọi người biết được Cố Phù được truy phong là Trung Thuận Hầu lại là nữ tử, thì những lời ca tụng mỹ miều kia có thể trong nháy mắt biến thành chỉ trích và mắng nhiếc.

Đến lúc đó có lẽ vẫn có người nhớ đến Trung Thuận Hầu đã từng dũng mãnh thiện chiến như thế nào, trong năm năm này đã lập được bao nhiêu chiến công hiển hách, cũng sẽ có càng nhiều người nói Cố Phù không an phận thủ thường, trà trộn vào nam nhân, từ lâu đã không còn trong sạch, còn mắng triều đình đều là đồ vô dụng, lại để một nữ tử ra chiến trường gϊếŧ giặc.

—— Thói đời chính là như vậy.



Cố Phù không phải không hiểu, chính là bởi vì nhìn quá rõ ràng, cho nên nàng mới bất chấp tất cả, năm năm trước muốn đi Bắc Cảnh tòng quân, bởi vì nàng biết đó là cơ hội cuối cùng của mình. Qua mười bốn tuổi, định đoạt hôn sự, sau đó chính là xuất giá, sinh con, không còn khả năng nào khác nữa.

Giờ đây trở về kinh thành, tương lai của nàng lại bị kéo về "chính đạo" trong mắt thế nhân, mặc dù nàng không thích kết quả như vậy, nhưng ít nhất nàng đã có năm năm đó, năm năm mà người khác có chạy tới chết cũng không đuổi kịp.

Cũng nên thỏa mãn rồi.

Cố Phù tự an ủi mình, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi: "Nếu để huynh có một thân tài năng nhưng không thể vào triều làm quan, huynh có cam tâm không?"

Nếu ngươi có năng lực này, nhưng lại không thể thi triển, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đạt được thành tựu mà ngươi mong muốn, còn ngươi thậm chí không có tư cách tranh giành, ngươi có cam tâm không?

Cố Trầm từ nhỏ đã khổ học, đầy bụng kinh luân, ngay cả đại nho nghiêm khắc nhất cũng phải khen ngợi hắn, cho nên hắn không cần suy nghĩ cũng có thể dễ dàng nhập vai vào câu hỏi của Cố Phù, cảm xúc dâng lên trong l*иg ngực khiến đôi tay trong tay áo từ từ nắm chặt thành nắm đấm——

Sao có thể cam tâm!

...

Cố Trầm rời khỏi từ đường, trong đầu hắn toàn là cuộc đối thoại vừa rồi với Cố Phù, cả người có chút tâm trí không yên, trên đường gặp Mục Thanh Dao đang xách hộp thức ăn cũng không để ý lắm.

Tỳ nữ che ô cho Mục Thanh Dao không nhịn được nhỏ giọng oán trách: "Đại thiếu gia sao có thể giả vờ không nhìn thấy cô nương chứ."