Chương 9

Mục Thanh Dao không để ý: "Có lẽ là không nhìn thấy thôi."

Nàng lấy ô từ tay tỳ nữ, bảo tỳ nữ về trước, mình thì vào miếu thờ.

Vừa vào, nàng ta đã nghe thấy Cố Phù thở dài: "Đói quá."

Biểu cảm trên mặt Mục Thanh Dao dần nhạt nhòa, như thể xé bỏ một lớp mặt nạ, không còn thấy nụ cười e lệ, chỉ còn lại một khuôn mặt trống rỗng.

Nàng ta mở miệng, giọng nói cũng không còn những cung bậc trầm bổng uyển chuyển, ngữ điệu phẳng lặng như một đường thẳng: "Vừa rồi đi tới bếp mang cho ngươi một bát mì, nhân nóng ăn đi."

Cố Phù quay đầu lại, cười gọi Mục Thanh Dao: "Thanh Dao."

Mục Thanh Dao kéo một chiếc đệm bồ đoàn lại, đoan trang ngồi xuống, sau đó mở hộp đựng thức ăn, lấy bát mì còn nóng hổi trong hộp ra, đưa cho Cố Phù.

Cố Phù thì ngồi xếp bằng, nhận lấy bát mì ăn ngấu nghiến.

Mục Thanh Dao và Cố Phù đều là khi còn nhỏ, mẫu thân đã qua đời. Nhưng Mục Thanh Dao còn xui xẻo hơn Cố Phù, phụ thân Mục Thanh Dao là võ quan, vừa mới mất vợ đã bị tiên đế ban thánh chỉ ném đi trấn thủ Tây Bắc.

Tây Bắc là một nơi nổi tiếng cằn cỗi, Mục tướng quân sợ Mục Thanh Dao chịu khổ, nên chỉ mang theo ca ca của Mục Thanh Dao, còn Mục Thanh Dao thì giao cho tỷ phu của mình là Cố Khải Trinh, vì vậy Mục Thanh Dao từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Cố.



Không giống như Cố Phù khắc sâu "đại nghịch bất đạo" vào trong xương cốt, Mục Thanh Dao mặc dù cũng có suy nghĩ riêng của mình, nhưng nàng ta khá vô tư, cũng không tranh giành, thậm chí còn có thể vì để mọi người sống tốt hơn mà ngụy trang mình thành một tiểu thư khuê các hoàn hảo vô khuyết.

Mỗi người lựa chọn những con đường hoàn toàn khác nhau, nhưng mối quan hệ giữa hai người lại thân thiết hơn cả tỷ muội ruột, Cố Phù không chút nghi ngờ, nếu mình gϊếŧ người, Mục Thanh Dao nhất định sẽ lấy một cái xẻng, thúc giục nàng tìm một nơi hẻo lánh để chôn xác.

Khi Cố Phù ở Bắc Cảnh, Mục Thanh Dao vẫn thường viết thư cho Cố Phù, vì vậy mặc dù đã năm năm xa cách, nhưng hai người vẫn không trở nên xa lạ.

Mục Thanh Dao không nói không rằng chờ Cố Phù ăn hết mì, sau đó một tay nhận lấy bát không, một tay đưa khăn cho Cố Phù, giọng nói bình tĩnh đến mức có chút lạnh lẽo: "Hôm trước đến chỗ nhị phu nhân, thấy mấy bức họa, trên đó đều vẽ chân dung nam tử trẻ tuổi."

Cố Phù dùng khăn lau miệng: "Thẩm thẩm và nhị thúc của ta tình cảm sâu đậm, chuyện này không nên nói bừa."

Mục Thanh Dao không tin lời Cố Phù: "Tiếp tục giả vờ đi, rõ ràng là ngươi biết những bức họa đó là nhị phu nhân dùng để kén chồng cho ngươi."

Cố Phù không còn cách nào khác, đành phải đối mặt với thực tế: "Thẩm thẩm đã chọn xong cho ta rồi sao?"

"Có lẽ đã chọn xong rồi, ta thấy có một bức chân dung được đặt riêng ở một bên, vì thế nhìn một chút..." Mục Thanh Dao hơi khựng lại, cuối cùng vẫn chọn lời mà Cố Phù muốn nghe để nói: "Trên bức chân dung có ghi tên người đó, tên là Tạ Tử Sầm, ta tìm người hỏi thăm, biết được hắn là học trò của nhị lão gia, sau tết sẽ tham gia khoa thi mùa xuân, nhị lão gia chắc chắn hắn có thể đỗ đạt, tương lai rộng mở, nhị phu nhân liền chọn hắn cho ngươi."

Cố Phù có được thông tin chi tiết như vậy, liền cụp mắt xuống suy tư.

Mục Thanh Dao cũng không làm phiền nàng, còn đưa tay giúp nàng chỉnh lại quần áo trang sức.