Chương 7

Dương di nương và Cố Thi Thi quay đầu nhìn người đó, Dương di nương khom người: "Đại thiếu gia."

Cố Thi Thi cũng gọi: "Đại ca."

Còn Cố Phù trong lúc bọn họ gọi người đã điều chỉnh lại tư thế của mình, quỳ lại trên đệm bồ đoàn, trong lòng cảm thán: Từ đường hôm nay thật náo nhiệt.

Đại thiếu gia nhà họ Cố, huynh trưởng của Cố Phù và Cố Thi Thi, không cần nói cũng biết là Cố Trầm.

Dương di nương ở nhà sợ nhất chính là cha con Cố Khải Trinh và Cố Trầm, thấy Cố Trầm đến thì không thể không tìm một cái cớ, giải thích rõ ràng vì sao mình lại ở trong từ đường, giả vờ bày tỏ sự quan tâm, yêu thương đối với Cố Phù.

Nhưng giờ đây, đầu óc bà ta chỉ toàn là chuyện Cố Khải Trinh muốn tục huyền, nói chuyện cũng không còn suy tính, cuối cùng chỉ có thể bỏ chạy.

Trước khi đi, Cố Thi Thi còn muốn mách với đại ca, nói Cố Phù muốn hại mình thành bà cô già không chồng, chỉ là lời còn chưa kịp nói ra, nàng ta đã bị Dương di nương kéo đi.

Đại ca nhìn Dương di nương và Cố Thi Thi rời đi, mãi đến khi bóng dáng của hai người hoàn toàn biến mất ngoài cửa, hắn mới quay đầu nhìn Cố Phù đang quỳ nghiêm chỉnh.

Giống như Cố Khải Trinh, đại ca biết Cố Phù năm năm nay đã đến Bắc Cảnh. Không chỉ hắn biết, biểu muội của bọn họ là Mục Thanh Dao cũng biết, bởi vì một người là ca ca ruột của Cố Phù, một người là khuê mật thân thiết nhất với Cố Phù, cho dù lão phu nhân dùng lý do lên núi lễ Phật để che giấu cho Cố Phù, thì hai người họ cũng sẽ luôn tìm cách gặp Cố Phù khi đi thăm lão phu nhân.

Cố Phù một hai lần viện cớ bị bệnh không gặp còn có thể nói là trùng hợp, cả một năm trời không gặp một lần, bọn họ không nghi ngờ mới lạ.



Bởi vậy, sau khi lão phu nhân lên núi một năm, bọn họ mới phát hiện ra Cố Phù không ở Tọa Vong Sơn, bọn họ tìm Cố Khải Trinh hỏi sự thật, Cố Khải Trinh nói cho bọn họ biết, sau đó bảo bọn họ cũng giúp che giấu.

Là một trong những người biết chuyện, đại ca có rất nhiều lời muốn nói với muội muội.

Trước đó ở chỗ lão phu nhân, hắn e ngại người khác nên không dám nói nhiều, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện riêng với Cố Phù, nhưng ngược lại không biết nên mở lời như thế nào.

Hắn sợ nói quá lời sẽ làm tổn thương trái tim muội muội, lại sợ không nói thì muội muội sẽ không nhận ra lỗi lầm của mình, sau này lại tái phạm.

Hắn do dự bắt đầu đi đi lại lại, đồng thời không ngừng thở dài, muốn nói lại thôi.

Tiếng thở dài nặng nề khiến đầu Cố Phù đau như búa bổ, Cố Phù trực tiếp nói: "Đại ca, huynh muốn nói gì thì nói đi, đừng tự làm mình phát bệnh."

Cố Phù không lên tiếng thì còn đỡ, vừa lên tiếng đại ca đã không nhịn được, hắn đi đến trước mặt Cố Phù, quát mắng: "Ta muốn nói gì trong lòng muội cũng nên biết rõ, trong quân doanh toàn là nam nhân! Muội, muội làm ra chuyện xấu như vậy, truyền ra ngoài sẽ liên lụy đến các tỷ muội trong nhà, muội có biết không?"

Đại ca xấu hổ không tiện nói thẳng việc Cố Phù làm, nên dùng "chuyện xấu như vậy" để thay thế.

Cố Phù nghe đại ca nói vậy, sau khi hơi sửng sốt thì từ từ thu lại vẻ mặt vô tâm vô phế của mình, nghiêm mặt nói: "Bảo vệ đất nước, không phải là chuyện xấu."

Cố Phù nói lời này rất nghiêm túc, ngữ khí cũng không mấy hào hùng, giống như đang trình bày một sự thật, vì quá trực tiếp và đơn giản, ngược lại khiến người ta không thể bỏ qua.