Sau khi kìm nén cả một ngày trời, Lương Viễn Thành nóng lòng muốn biết trên người Tần Tư Miên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta thoạt nhìn dường như có khối tài sản trị giá hàng chục tỷ đồng và bốn công ty niêm yết trong một tập đoàn, nhưng chỉ có bản thân Lương Viễn Thành mới biết ở vị trí này có bao nhiêu nỗi kinh hoàng.
Trước khi xảy ra tai nạn ô tô, anh không có nhiều lo lắng như vậy.
Sau vụ tai nạn xe hơi, mọi người đều cho rằng tốc độ sống lại từ cõi chết của anh có thể sánh ngang với Iron Man.
Không ai biết rằng việc Lương Viễn Thành không thể nhận ra bất kỳ ai sau vụ tai nạn xe hơi thực chất là điểm yếu bấp bênh sâu trong lòng anh.
Trong công ty, có rất nhiều giám đốc cấp cao đối đầu với anh.
Ở nhà còn có một người em cùng cha khác mẹ đang để mắt tới anh.
Với những rắc rối bên trong và bên ngoài, anh không thể để bất cứ ai phát hiện ra khuyết điểm này.
Bất cứ ai cũng không thể.
Cảm giác được người phía sau ôm mình càng lúc càng chặt, Tần Tư Miên bắt đầu nhịn không nỗi.
[ Biếи ŧɦái, ta rõ ràng là không thích, cái tên điên cuồng lúc nóng lúc lạnh này, anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì!]
[Tôi gần như bị bóp cổ chết.]
Anh vô thức buông tay, Lương Viễn Thành mới nhận ra mình đã ôm hơi mạnh tay.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Tư Miên, mặt cô đang dần đỏ bừng, mặc dù vẫn không thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt của cô, nhưng anh vẫn cảm thấy hình ảnh của Tần Tư Miên đáng yêu đến khó hiểu.
Lương Viễn Thành cô đơn quá lâu, nỗi cô đơn khi lớn lên đã hun đúc tâm hồn anh, sau khi lâm bệnh, nỗi cô đơn càng sâu sắc hơn, khiến anh tựa như một con thuyền cô độc trôi trong hư không.
Cho đến hôm nay, khi anh lại nghe thấy âm thanh của Tần Tư Miên.
"Miên Miên, tôi có chuyện muốn nói với em..." Lương Viễn Thành sắp xếp lại suy nghĩ, dự định sẽ có một cuộc nói chuyện thật vui vẻ với người vô danh nhưng cực kỳ có ích này.
Nhưng vừa mở miệng...
[Có chuyện gì đây? Anh ta không muốn mình tiết lộ mối quan hệ giữa thư ký Lâm và anh ta....]
Tần Tư Miên đang suy nghĩ vì sao Lương Viễn Thành lại đột nhiên lại không chịu ly hôn, nghĩ đi nghĩ lại, khả năng duy nhất mà cô có thể nghĩ tới chính là...
[Có vợ là vô đạo đức. Anh ta trói một cô gái khác như vậy cả đời. Anh ta chỉ quan tâm đến tự do và hạnh phúc của bản thân. Anh ta thật vô liêm sỉ!]
Sự kiên nhẫn đã không còn nữa.
Sự tò mò mà tôi gom góp gần như đã biến mất.
Lương Viễn Thành đột nhiên ngồi dậy, trầm giọng nói: “Nếu tôi đã hứa với em sẽ không ly hôn, sau này em cũng phải đóng vai Lương phu nhân thật tốt. Hôm nay tôi với em thỏa thuận ba điều. Nếu em dám vi phạm bất kỳ điều nào trong số đó, thì em đừng trách tôi vô tình."
Tần Tư Miên cũng lấy lại tinh thần, cô xoay người ngồi dậy: "Thành Thành, anh nói đi, chỉ cần là anh nói tôi đều chấp nhận."
[Ba điều? Cho tôi thêm mấy điều nữa đi. Anh có tin là tôi có thể vi phạm đến mức anh tức hộc máu luôn không?]
Nắm đấm của Lương Viễn Thành cứng lại, hắn vẫn đang cố gắng kiềm chế.
"Đầu tiên, em không bao giờ nói ra danh tính của mình trước mặt người ngoài."
Nụ cười nhiệt tình của Tần Tư Miên đột nhiên bất động.
[Thỏa thuận nhảm nhí gì thế này? Anh ta có đi ngược lại những gì anh ta nói không? Thật đáng xấu hổ.]
"Thứ hai!" Lương Viễn Thành cao giọng, hắn cũng không hiểu, rõ ràng là muốn nói chuyện vui vẻ, nhưng sao cuối cùng lại thành mệnh lệnh, "Cố gắng hoàn thành lần quay phim này. Đừng tưởng rằng có thể dựa vào sĩ diện của nhà họ Lương, thì có thể làm việc một cách qua loa.
Nói xong, Lương Viễn Thành cố ý dừng lại, muốn nghe xem trong lòng cô đang phàn nàn điều gì.
Không ngờ hắn lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, ngược lại cảm thấy đối phương nhẹ nhàng thở dài, tựa hồ rất cô đơn.
Ước mơ của kiếp trước, tình yêu của kiếp trước và bản thân của kiếp trước cũng đã chết.
Tần Tư Miên đang phấn đấu trên đường luyện thi, đột nhiên giấc mơ trước kia của cô đã ở trong tầm tay, làm sao cô có thể không khỏi thở dài.
Chỉ là sự việc chồng chất, nhất thời thở dài không biết bắt đầu từ đâu.
"Thứ ba! Từ hôm nay trở đi, em nhất định phải luôn ở bên cạnh tôi..." Lương Viễn Thành vừa nói dứt lời, Tần Tư Miên thanh âm đột nhiên vang lên.
[ Vật chủ này thực sự khá may mắn, nếu là tôi, ngay từ đầu có lẽ tôi sẽ không tự sát.]
Có điều gì đó như đâm vào tim anh, những quy tắc cứng nhắc vốn dĩ Lương Viễn Thành muốn nói, trước khi xuất khỏi miệng đột nhiên đổi giọng.
"Chỉ cần nghe theo lời tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho em thêm hơn 100 vạn tiền trợ cấp, tức là một tháng 200 vạn." Lời vừa ra khỏi miệng, Lương Viễn Thành cảm thấy có chút hối hận.
Cô gái này sẽ không nghĩ rằng mình là hạng người dùng tiền để mua chuộc đó chứ.
"Ý của tôi không phải như vậy, ý tôi là..." Đang định nói thêm vài câu, Lương Viễn Thành phát hiện đối phương đã không còn nghe được mình đang nói gì nữa.
[Bao nhiêu!? 200 vạn một tháng!!]
Đôi mắt của Tần Tư Miên gần như biến thành hình đồng tiền.
Tiền tiết kiệm ở trần gian và điểm tích lũy ở âm ty là hai thứ cô không thể buông bỏ nhất, cho dù cuối cùng tiền không phải của cô, nhưng cảm giác đó là thật.
[Giàu có và nổi tiếng. Đây là nhiệm vụ thông quan siêu cấp của tôi. Sau này, ngoại trừ 1.000 điểm tích lũy ra, không có phần thưởng nào khác!? Phát triển, phát triển rồi, tổng tài tốt, tổng tài là bông hoa của sự giàu có trên trần gian]
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được Tần Tư Miên khen mình, bất luận ở góc độ nào, Lương Viễn Thành đều cảm thấy có chút tự hào không thể giải thích được.
Nhưng mà tự hào chưa được 3 giây.
[Chợt phát hiện ra ích lợi của việc góa phụ, giúp vật chủ hóa giải hận thù, thay vật chủ kế thừa tài sản, tương lai khi trở thành nhân viên chính thức ở âm ty, tôi cũng có thể quản lý đám người vô tâm này. Giống như một mũi tên trúng ba mục đích, sao trước đây mình không nghĩ tới?!]
Nghĩ đến liền phấn khích, Tần Tư Miên thậm chí còn vô thức gõ vào đầu, khiến cho Lương Viễn Thành trán nổi gân xanh.
"Quản gia, quản gia!"
Cánh cửa mở ra, người quản gia già trông giống như một người máy làm việc không bao giờ nghỉ ngơi xuất hiện ở cửa.
"Tiên sinh, có chuyện gì vậy?"
Lương Viễn Thành nghiến răng nghiến lợi: “Kêu bác sĩ Lâm tới khám não cho phu nhân.”
Lão quản gia do dự một chút, nhìn kỹ hơn Tần Tư Miên đang bị quấn chặt trên giường.
"Nhìn xem, thân thể..." Lương Viễn Thành cau mày, bản thân hắn gần như bị người phụ nữ này làm cho tức điên.
Tần Tư Miên vốn đã quen với việc lên cơn co giật của Lương Viễn Thành, cô ngoan ngoãn nằm xuống giường, bắt đầu tính toán kế hoạch tiếp theo của mình.
[Ly hôn…………Góa phụ…………Ly hôn…………Góa phụ………….]
Tay Lương Viễn Thành nắm chặt thìa canh, đúng lúc hắn sắp nổ tung thì bác sĩ Lâm cuối cùng cũng tới.
Khoảnh khắc anh mở cửa, Tần Tư Miên đang có chút buồn ngủ đột nhiên mở to mắt.
Người đàn ông bước vào phòng đeo một cặp kính, trên môi nở nụ cười chuyên nghiệp, tạo cho người ta cảm giác tin tưởng.
Một anh chàng đẹp trai.
Tên cặn bã chết tiệt này này chẳng phải sẽ không ly hôn sao, để tôi xem thử sức chịu đựng của anh đến đâu.
"Bác sĩ Lâm..." Tần Tư Miên nghiêng người ngồi dậy, duỗi bàn tay mảnh khảnh của mình đặt lên cánh tay rắn chắc của bác sĩ Lâm, "Ngực của tôi hơi khó chịu, bác sĩ nhanh kiểm tra giúp tôi xem..."
Bác sĩ Lâm khẽ cau mày rồi lập tức lấy ống nghe ra.
Lúc Lương Viễn Thành nhấp ngụm canh, anh không khỏi ngước mắt lên nhìn hai người trong phòng ngủ.
[Tên cặn bã này tại sao không chịu ly hôn??Để tôi xem có trị được anh không!]
Tần Tư Miên tức giận nghĩ.
Trong thư phòng đối diện, Lương Viễn Thành suýt chút nữa bị nghẹn chết.