Chương 7: Anh ta thật sự là một con cầm thú.

Khuôn mặt này...

Hơi thở của Lương Viễn Thành trở nên nặng nề hơn, một luồng hơi thở phả vào chóp mũi Tần Tư Miên, khiến trong đầu cô nhất thời chỉ còn nghĩ đến khuôn mặt của anh ta.

Phải công nhận đó là một khuôn mặt rất đẹp trai.

Sống mũi cao, khóe môi hơi nhếch lên thể hiện sự tự tin và kiêu hãnh.

Đôi mắt ấy buông lơi pha chút kiên trì, đặc biệt cuốn hút.

Ngoài ra còn có đường viền cổ áo hở hang, để lộ yết hầu với làn da màu lúa mì, khiến người ta không khỏi suy nghĩ bậy bạ...

Tần Tư Miên, ngươi bình tĩnh lại, kiếp trước ngươi đã quên mình chết như thế nào rồi sao?

Nhưng trong tai cô, âm thanh duy nhất còn lại là nhịp tim của chính cô.

Tai của cô cuối cùng trở nên yên tĩnh.

Lương Viễn Thành đột nhiên buông Tần Tư Miên ra, chấm dứt tư thế lúng túng mơ hồ, chỉnh cổ áo thẳng lại, lái xe đi.

Trong lòng bất an, đầu óc Tần Tư Miên mơ hồ chỉ có thể ngồi im theo Lương Viễn Thành trở về biệt thự.

Người quản gia thân cận mở cửa: "Tiên sinh, phu nhân về rồi à."

[Phu nhân!? Phu nhân gì chứ? Tôi không muốn làm phu nhân của hắn ta!]

[Hai người họ sẽ không có......... Không được, không được, tuyệt đối không được.]

Chỉ là hai giây trầm mặc, mà trong đầu nữ nhân này đã suy nghĩ đủ thú chẳng ra làm sao! Lương Viễn Thành nhìn Tần Tư Miên từ trên xuống dưới, im lặng không lên tiếng.

"Tiên sinh, cậu trông rất mệt mỏi, tôi sẽ đi pha chút nước cho cậu tắm." Quản gia nhẹ giọng nói.

“Phu nhân cũng mệt rồi, cho chút tinh dầu và muối tắm vào bồn tắm."

Quản gia liếc nhìn hai người với ánh mắt đầy ẩn ý rồi lập tức gật đầu: "Được, tôi sẽ bảo bọn họ chuẩn bị ngay bây giờ."

Điểm tích lũy, chỉ số KPI và mọi thứ khác bây giờ đều đã tan tành, Tần Tư Miên xoa nhẹ vai của cô, căng thẳng lo lắng đến mức không biết phải làm sao.

[Đi thì cũng không thể đi được, như thế sẽ phá hủy nhân vật thiết lập. Ở lại thì càng không thể, ai biết được tên cặn bã này sẽ làm gì mình chứ, phải làm sao đây?!]

Lương Viễn Thành kéo Tần Tư Miên lên lầu, kéo cô vào một căn phòng, kéo cà vạt xuống để lộ bộ ngực rắn chắc của mình.

"Đừng đứng ngơ ra đó nữa mau đi thay quần áo đi, bộ váy này chắc chắn khiến em rất khó chịu." Lương Viễn Thành cởi bộ đồ của Tần Tư Miên ra.

"Thoải mái, rất thoải mái.Tôi không muốn thay, tôi muốn mang thêm một lúc nữa."

Tần Tư Miên bất lực giải thích.

“Em là người đẹp nhất trong lòng anh, anh giúp em thay có được không” Lương Viễn Thành vừa nói vừa bước tới, dáng vẻ ôn nhu…nhưng lại rất đáng sợ.

[A!!!! Đồ khốn nạn, tránh xa tôi ra!]

[Biến đi!]

Lương Viễn Thành cau mày, tiếng hét của cô làm màng nhĩ hắn đau nhức.

"Không cần, hôm nay Thành Thành đã mệt mỏi rồi, tôi sẽ tự mình thay!" Để tránh bộ ngực trần trước mặt, Tần Tư Miên cúi đầu mở cửa tủ tùy ý mò lấy một bộ đồ.

"Hóa ra vợ tôi thích phong cách này."

Nghe được giọng nói của Lương Viễn Thành có gì đó không đúng, Tần Tư Miên ngước mắt nhìn kỹ hơn, má cô chợt đỏ lên.

Vật chủ này mắc phải chứng bệnh gì vậy chứ, trong tủ lại treo bộ đồ ngủ bikini.

"Tôi, tôi cầm nhầm." Tần Tư Miên vội vàng treo lên, ngẩng đầu mới phát hiện trong tủ có rất ít quần áo có thể mặc được.

Không phải hở ngực thì cũng là hở lưng, cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc sườn xám có đường xẻ ở hai bên dài đến khuỷu tay.

Vả lại, ai mặc sườn xám ở nhà?

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Tần Tư Miên, Lương Viễn Thành chỉ vào tủ bên cạnh: “Anh quên nói với em, trước đây một người bạn làm nội y, đã mang một vài bộ đến đây, muốn chọn cho một số người mẫu, nên anh tạm thời để ở đây, quần áo ngày thường của em đã chuyển sang bên kia."

[Sao anh không nói với tôi sớm hơn!!]

[Mặt người dạ thú!]

[Mất mặt quá đi!!]

[Bắt nạt người quá đáng!!]

"Thành Thành rất ân cần, thậm chí còn giúp tôi di chuyển tủ quần áo. Thật sự vất vả rồi."

"Vì em là vợ anh, có gì mà vất vả chứ?" Lương Viễn Thành đến gần Tần Tư Miên, nhẹ nhàng nói: "Anh đi tắm trước, chờ em."

"Được..." Tần Tư Miên nghiến răng nghiến lợi nói, cố gắng khống chế đôi tay run rẩy.

Trước cửa phòng tắm, quản gia đã chuẩn bị sẵn khăn tắm, đang đợi Lương Viễn Thành.

"Thưa ngài, nhiệt độ nước vừa phải. Ngài có muốn bắt đầu tắm ngay bây giờ không?"

"Không, tôi phải vào thư phòng trước. Nhưng lát nữa vợ tôi sẽ tới, chỉ cần nói với cô ấy rằng tôi sẽ đợi cô ấy trong phòng tắm và bảo cô ấy vào ngay."

Người quản gia sửng sốt một lúc rồi gật đầu vâng theo.

Nhìn khuôn mặt mơ hồ của quản gia, Lương Viễn Thành đại khái đoán được trong lòng quản gia lúc này nhất định có rất nhiều thắc mắc.

Nhưng nghĩ tới cảnh tượng khó xử của Tần Tư Miên, Lương Viễn Thành không khỏi vui mừng.

Một lúc sau, Tần Tư Miên miễn cưỡng thay áo choàng tắm rồi bước ra ngoài.

Trong tủ không có quần áo thông thường, đều là mũ tắm, khăn tắm, khăn mặt các loại, áo choàng tắm mùa đông, Tần Tư Miên không quan tâm có thích hợp cho mùa hè hay không, để tránh bị Lương Viễn Thành nghi ngờ, cô chỉ có thể mang như vậy.

Dẫu sao thì nếu như trao đổi ngón tay vàng ở đây thì sẽ rất nguy hiểm, thân phận bị nghi ngờ, nhân vật thiết lập bị sụp đổ thì coi như thê thảm.

Quản gia đang cầm khăn tắm, nhìn thấy Tần Tư Miên mặc áo choàng tắm bằng vải cotton, đi chân trần.

Lập tức đứng hình ngơ ngác.

“Phu nhân tại sao không về phòng thay quần áo? Mà lại là đi ra từ phòng chứa đồ vậy? "

"Phòng chứa đồ!?" Tần Tư Miên nhìn căn phòng cô vừa mới đi ra, trong lòng không khỏi gầm lên.

[Lương Viễn Thành!!! Đồ điên!!!]

"Không sao, chỉ là tôi thấy lạnh nên tìm một cái dày hơn thôi." Tần Tư Miên kiên trì giải thích.

Nghe vậy, người giúp việc bên cạnh lập tức thay dép lê thành một đôi dép bông gòn, đặt dưới chân Tần Tư Miên.

Mặc dù vì nóng mà đổ mồ hôi đầm đìa, Tần Tư Miên vẫn nghiến răng nghiến lợi duỗi chân đi vào.

“Phu nhân đã cảm thấy tốt hơn rồi chứ ạ?”

Tần Tư Miên cứng đờ gật đầu, thật là... ấm áp!

"Tiên sinh nói anh ấy nói đang đợi phu nhân trong phòng tắm, phu nhân thay quần áo rồi vào nhanh đi." Quản gia cúi người nói.

"Tôi, tôi thấy không khỏe lắm, không tắm nữa, cảm phiên quản gia hãy nói lại với anh ấy một tiếng." Tần Tư Miên lập tức chạy về phòng, nhưng sau khi nhìn quanh, cô cũng không xác định phòng ngủ của mình ở đâu.

"Tắm xong là có thể dùng bữa tối. phu nhân, cô cũng không muốn dùng bữa tối sao?" Nữ giúp việc hỏi.

Cô sờ vào bụng đã nhịn đói cả ngày, Tần Tư Miên tiếp tục giả vờ ốm: "Tôi không muốn ăn, tôi cảm thấy rất khó chịu, giúp tôi về phòng nghỉ ngơi một lát."

Quản gia lập tức bảo người giúp việc đưa cô về phòng.

Khi phòng ngủ mở ra, Tần Tư Miên phát hiện bên cạnh phòng ngủ là thư phòng, Lương Viễn Thành đang ngồi đọc tài liệu.

[Không phải bảo đợi mình trong phòng tắm sao? Tên này biết thuật phân thân à!?]

[Rốt cuộc là anh ta có thành thật không vậy? Tôi đổ mồ hôi đầm đìa không dám tắm!!!!]

[Đây là loại người gì vậy!]

Lương Viễn Thành nhịn cười, ngẩng đầu lên: "Miên Miên, sao em lại về? Anh sợ nước sẽ nguội, cho nên anh xem tài liệu trước. Em tắm xong chưa?"

Nhìn mái tóc của mình ướt đẫm mồ hôi, Tần Tư Miên nghiến răng nghiến lợi: "Cảm thấy không thoải mái nên không tắm."

Nữ giúp việc vội vàng nói: "Tiên sinh, phu nhân hình như bị bệnh, lạnh lắm, không muốn ăn, có cần mời bác sĩ Lý tới xem không ạ?"

Lương Viễn Thành đứng lên đi tới, sờ trán Tần Tư Miên: "Không muốn ăn cơm?"

Đã lỡ diễn đến đây rồi, không thể đột nhiên khoẻ lại liền, Tần Tư Miên mắt ngấn lệ gật đầu: "Đúng vậy, tôi không muốn ăn."

“Không phát sốt, chắc chỉ là mệt thôi.” Lương Viễn Thành vẻ mặt ân cần, “Không cần chuẩn bị đồ ăn cho phu nhân, để phu nhân ngủ một lát đi.”

[Đừng!! Tôi đói... Tôi đói sắp chết rồi...]

“Hôm nay đầu bếp nấu canh Tứ Bảo Bào Ngư có cần mang lên cho phu nhân một bát không?” nữ giúp nói.

"Phu nhân trông có vẻ mệt mỏi, đừng quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi." Lương Viễn Thành không muốn, từ chối ngay.

[Súp Tứ Bảo Bào Ngư!!!]

"Ừng ực..." Nghe nữ giúp việc nói như vậy, Tần Tư Miên bụng cồn cào, toàn thân mềm nhũn.

"Thật ra tôi cũng không mệt lắm, tôi chỉ ăn một chút thôi..."

"Phu nhân buồn ngủ đến mở mắt cũng không lên. Mau đi ngủ đi!" Lương Viễn Thành kéo Tần Tư Miên đang sắp chảy nước miếng vào phòng.

"À đúng rồi, tôi chỉ có một mình nên sẽ không đến nhà ăn, lát nữa mang bữa tối để ở thư phòng cho tôi."

[Quái thú!]

Bị ép nằm xuống Tần Tư Miên tức giận nghĩ.

“Sao thế, em không thể ngủ một mình à?”

Đang lúc đang tức giận, đột nhiên có một bàn tay đặt lên trán cô, toàn thân Tần Tư Miên căng thẳng, sau Lương Viễn Thành mở chăn nằm xuống.

"Đừng sợ, anh sẽ ngủ với em."