Chương 12: Thi đấu

Trong mắt Lương Viễn Thành, Lâm Tố không trang điểm đậm, mà là một khuôn mặt có lớp trang điểm đơn giản đến mức gần như không có trang điểm, giống một học sinh cấp ba hơn.

Sau khi hình ảnh hai người bước đi trong bóng râm xanh mát của khuôn viên trường và sân vận động hiện lên trong đầu anh, Lương Viễn Thành thu hồi suy nghĩ và nhẹ nhàng gạt tay Lâm Tố ra.

"Nếu mọi người đã nhất quyết muốn như vậy thì mời bộ phận sản xuất cùng ngồi xuống, thư ký Lâm sẽ đưa bảng điểm cho mọi người." Lương Viễn Thành đi đến ghế giữa ngồi xuống, cầm lấy cây bút vàng do thư ký Lâm đưa nhẹ nhàng gõ gõ, dường như cố tình nói: "Đổng sự Khương nói đúng, đây là phim truyền hình lớn nhất năm nay của công ty, việc lựa chọn nhân vật chính phải công bằng."

Một số người trong tổ sản xuất xung quanh nhìn nhau, khiêm nhường ngồi càng xa Lương Viễn Thành càng tốt.

Nghe con trai gọi mình là đổng sự Khương mẹ Lương nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh Lương Viễn Thành.

“Mọi người đều đã nghe ý kiến

của chủ tịch và phải thực hiện. Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi."

Một số người xung quanh nhìn vào bảng điểm trước mặt, và sự bối rối của họ không thể diễn tả bằng lời.

Cũng may Lâm tiểu thư đã chuẩn bị tốt, so với một Tần Tư Miên không có kinh nghiệm trong việc đảm nhận vai chính, việc cô ghi điểm không có gì quá khó khăn.

Chỉ cần khéo léo ghi điểm, chỉ cần để Lương tổng không rời mắt khỏi sân khấu là được.

"Tôi chưa làm hại ai cả! Tôi thực sự chưa làm hại ai cả, tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy!?"

Trong bầu không khí khó xử, Lâm Tố đã bắt đầu biểu diễn, vẻ mặt đáng thương và hành động của cô rất phù hợp với cốt truyện, mọi người có mặt lập tức bình tĩnh lại và được đưa vào cốt truyện.

Khóe mắt ươn ướt, Lâm Tố nhìn diễn viên đối thủ không tồn tại trước mặt và thực hiện một màn trình diễn một cách hoàn hảo.

"Bệ hạ, thần thϊếp đã từ bỏ mọi thứ để giúp bệ hạ trong mọi quyết định. Từ trước tới giờ thần thϊếp chưa bao giờ quan tâm đến lợi ích cá nhân. Bây giờ, bệ hạ muốn chức vị vương phi của thần thϊếp?" Nước mắt chảy xuống từng giọt, cổ áo của Lâm Tố cũng bị thấm ướt hết.

Lúc này, một số nữ chức viên cũng rưng rưng theo Lâm Tố.

Mẹ Lương không khỏi cảm động khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Không lâu trước đây, người phụ nữ đó đã tiếp cận con trai của bà, bà vẫn luôn muốn hỏi chuyện này rốt cuộc là tại sao.

Trong phút chốc, mọi cảm xúc đều bị gạt bỏ, Lương phu nhân sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra với con trai bà nữa.

Dòng dõi chính là dòng dõi. Nha đầu đó xuất thân từ gia đình nghèo, chỉ quan tâm đến tiền bạc và làm hại con trai bà.

Chỉ có Lâm Tố xứng đáng với Lương Viễn Thành!

Đôi mắt tự hào truyền qua tất cả những người có mặt, Lương phu nhân nhận được phản ứng mà cô muốn.

Những người từ đạo diễn đến bộ phận sản xuất đều đã bị thu hút bởi sự biểu diễn của Lâm Tố, quá ấn tượng với màn trình diễn.

Lâm Tố hoàn toàn quên mất những lo lắng không ghi được điểm, cô đã đắm chìm trong cốt truyện.

Tần Tư Miên cô đừng nói là mười phút. Ngay cả khi cho cô một tháng, cô cũng không thể theo kịp Lâm Tố nữa là đằng khác.

Nghe thấy âm thanh bên ngoài, Tần Tư Miên hiển nhiên nhận ra tình huống thật sự nghiêm trọng.

Cho dù cô có chuẩn bị như thế nào. Quá khó để có được một lợi thế áp đảo.

Làm sao đây?

Lương Viễn Thành cũng liếc nhìn phòng thay đồ. Vì anh hiểu rõ sự xuất sắc của Lâm Tố như thế nào, vì vậy anh mới không đồng ý với sự so sánh này.

Anh cảm thấy bất bình thay cho cô. Lương Viễn Thành cúi đầu khẽ và nhìn chằm chằm vào bảng chấm điểm.

"Đây đều là do người ép thần thϊếp, bệ hạ, vị trí này không phải là thần thϊếp thì là ai?, có bản lĩnh, thì kêu ả ta tới lấy đi!" Những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Lâm Tố vẫn chưa khô, nét mặt đã thay đổi từ sự thương hại sang tàn nhẫn, điều này khiến mọi người rất mong chờ kịch tính xảy ra ở phía sau.

Ngay khi mọi người đang chuẩn bị sẵn sàng để vỗ tay cho màn trình diễn, một tiếng hét vang lên, mọi người nhìn theo hướng âm thanh đó và ai nấy đều kinh ngạc.

Đây là ai??? Đây là .............

Tần Tư Miên!?

Đồng tử của Lương Viễn Thành hơi co lại, không phải vì hắn nhìn thấy lớp trang điểm hoàn hảo của Tần Tư Miên mà là vì ánh sáng, tựa như có ánh sáng từ cửa phòng thay đồ chiếu vào.

"Tỷ tỷ, sao phải giả bộ đáng thương như vậy? Trong hoàng phủ, những người ở lại đến giờ phút này đều biết ai cao quý ai trong sạch hơn ai?"

Tần Tư Miên không chọn hình ảnh nữ chính, mà tưởng tượng mình là một cô nương có hoài bão.

Không có đồ trang sức rườm rà, một búi tóc đơn giản kết hợp với trang phục cổ trang đẹp đẽ và đơn giản, khiến cô trông trẻ hơn Lâm Tố mười tuổi.

Cùng với vẻ ngoài nửa cười nửa khinh thường cũng như khả năng chỉ huy lời thoại, cô ấy đột nhiên trông giống như một nữ anh hùng.

Tiếng ngọc bội, Tần Tư Miên trông giống như một nữ tử bước ra từ những bức tranh cổ xưa.

Nhìn qua đám đông, Lâm Tố rõ ràng có chút không thể xử lý được loại nghệ thuật ngẫu hứng này, nhưng thấy không có ai phản ứng, cô đành phải tiếp tục.

"Ý của cô là gì?"

"Ý gì !?" Tần Tư Miên đã xông tới trước mặt Lâm Tố, đưa tay nâng cằm cô: "Con trai thứ chết từ khi còn nhỏ là tai nạn trong ngày sinh nhật của lão phu nhân, cô dám nói là không biết sao?"

Đây đều là cảnh có trong nguyên tác.

Nhưng Lâm Tố rõ ràng không biết. Cô đã không đọc qua toàn bộ kịch bản, cô không có kiên nhẫn để đọc hết nguyên tác.

"Cô đang nói bậy, những điều này đều là bịa đặt vô căn cứ." Lâm Tố không còn ở trong trạng thái ban đầu nữa, cô muốn hất tay Tần Tư Miên, nhưng không thành công.

Khi mẹ Lương nhìn thấy, bà không thể ngồi yên. Bà chuẩn bị đứng dậy để nói thì Lương Viễn Thành ngồi bên cạnh nói một câu: "Nếu là đánh giá kỹ năng diễn xuất thì đây không phải là cơ hội tốt sao, hay là đổng sự Khương cho rằng cô Lâm không chịu nổi?”

Ngay khi nghe thấy câu nói này, bà chỉ có thể ngồi xuống răng chịu đựng.

Bây giờ nà dừng lại là tương đương với việc thừa nhận Lâm Tố thất bại.

Tuy nhiên, nha đầu chết tiệt này lại âm mưu đủ đường, lại có thể nghĩ ra cách như vậy!

"Không sao?" Tần Tư Miên đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng tại chỗ và cười, cười cho đến khi ra nước mắt.

Hầu như tất cả trong số họ đã bị chinh phục bởi động thái gần như điên rồ của cô.

Nữ tử trước mặt, rõ ràng là cô đã bị đối xử vô cùng oan trái, nỗi buồn và sự bất lực của cô đã khiến nhiều người ngấn lệ

"Vương phi, Mính Hương tôi, cuộc sống này và với cô sẽ không chết!" Sau khi nói những dòng đầy nước mắt, Lâm Tố đã hoàn toàn bối rối.

Mính Hương gì chứ? Lá trà sao? Nữ nhân này đang làm gì vậy?!

Lương Viễn Thành đặt cây bút của mình xuống, dựa lưng vào ghế mà không có bất kỳ lo lắng nào.

Anh chỉ là thấy hơi kì lạ. Tại sao thời gian dài như vậy rồi mà anh vẫn chưa nghe bất kì âm thanh nào của Tần Tư Miên?

Đây có phải là sự tập trung?

Trong đám đông, có một tràng pháo tay đột ngột.

Sau đó, những tràng pháo ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, Tần Tư Miên nhìn lên, cô nhìn thấy một ông già có diện mạo khác thường.

Lâm Tố cau mày, "Những diễn viên tự tiện thay đổi kịch bản liệu có xứng đáng trở thành diễn viên không? Họ chỉ đơn giản là làm rối tung chương trình mà thôi!"

Sau khi mọi người đã thoát khỏi cốt truyện, đối mặt với chấp vấn của Lâm Tố, họ có một chút băn khoăn.

Xét về kỹ năng diễn xuất, Tần Tư Miên rõ ràng trội hơn Lâm Tố về phần ứng biến. Nhưng câu hỏi của Lâm Tố thật sự khiến người ta khó trả lời.

"Cô nói không đúng? ..." Ông già có diện mạo kì lạ lên tiếng.

Sau khi đi bộ, tôi yêu cầu Lin Su hỏi: "Nữ diễn viên này, cô đã đọc qua nguyên tác chưa?"

Tần Tư Miên nhìn ông già.

[Ông già này là ai?]

Lương Viễn Thành lắc đâu, suýt chút nữa là chạy tới che miệng Tần Tư Miên lại, không, che não, không đúng vẫn là nên che miệng thì hơn.%¥@¥%