Chương 13: Đây có phải là cách đối xử cưng chiều không?

Lâm Tố quan sát từ trên xuống dưới, ông già này trên người không có đồ quý giá, chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần xanh, trong túi áo khoác có một cây bút, thoạt nhìn có vẻ giống như nhân viên sửa chữa trong thang máy đến để hóng chuyện.

Lâm Tố vốn đã rất tức giận, cau mày và bắt đầu trả đũa.

"Chú ơi, tôi còn chưa xem qua nguyên tác. Chú chẳng có việc gì làm cũng chẳng liên quan đến chỗ này. Diễn viên diễn xuất cũng không phải tự do phát huy, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn. Vậy phát điên có gì khác biệt?"

Nói xong, Lâm Tố liếc nhìn Tần Tư Miên.

[Chưa xem thì cứ nói là chưa xem. Là một diễn viên, mà không nghiên cứu nguyên tác cô còn ở đó lý lẽ! Tự hào gì ở đây chứ?]

Tần Tư Miên đang định bước tới phản bác thì Lương Viễn Thành đã đưa tay kéo cô lại.

Lâm Tố thấy vậy càng thêm đắc ý: "Cô Tần cô chẳng hiểu gì về vấn đề chuyên môn cả. Lần này không tính là mắt mặt, cô không cần phải quá để tâm."

Tần Tư Miên đầy bất bình khi bị Lương Viễn Thành cản lại, còn bị Lâm Tố xỉa xói.

[Thằng cha này, không nỡ để tôi đối đầu với chén trà Bích Loa Xuân này (một loại trà xanh), vậy thì ly hôn đi sau đó cưới cô ta về là được?!]

Lực trên cánh tay mạnh hơn một cách khó hiểu, Tần Tư Miên không khỏi ngẩng đầu nhìn Lương Viễn Thành, chỉ thấy ánh mắt của hắn đang dán chặt trên người ông già có diện mạo đơn giản kia.

"Những lời này cũng có ý, nếu như cô xem qua nguyên tác thì nên biết, nhân vật do diễn viên này thủ vai không phải là bịa đặt ngẫu nhiên, càng không phải là phát điên, mà là một nhân vật quan trọng trong sách!" Lão già đi lên phía trước, phản bác lại lý luận của Lâm Tố.

Đạo diễn ở một bên nhanh chóng bước tới giải quyết ổn thỏa mọi việc, đỡ lấy ông lão rồi cười nói: “Sao ngài tới đây mà không nói một lời? Hôm nay là ngày casting, tôi đã gửi email cho ngài, tôi con tưởng rằng ngài lại không muốn tới.”

Lâm Tố trên mặt mang theo một tia cười ngượng, quay đầu lại liếc mắt nhìn dì Lương, cô ta hiển nhiên không biết rõ lai lịch của đối phương.

“Tôi không thích lấn át chương trình, dù sao điện ảnh và truyền hình không phải chuyên môn của tôi, nhưng tôi vẫn có chút tò mò không biết tác phẩm của mình sẽ hợp với khuôn mặt nào, thật không ngờ, không vô ích. Tôi đã xem được một vở kịch hay." ông không khách sáo, đi đến bàn giám khảo cùng với đạo diễn, ngồi thẳng vào chỗ Lương Viễn Thành vừa rồi.

Cây bút vàng của Lương Viễn Thành còn chưa đậy nắp, nhưng hai tờ phiếu đánh giá đã viết sẵn, ông lão cầm lên xem.

Tác phẩm của ông ta?

Mọi người có mặt tại đây phản ứng một chút, sau đó mới hiểu ra được ý nghĩa thực sự của câu nói này, ông chính là Ngô Thành, tác giả nguyên bản của "Toả Thanh Thu".

Với tư cách là người đi tiên phong của văn học hiện đại, ngôi sao sáng của nền văn học, Ngô Thành đã quen sống ẩn dật và người ta nói rằng ông ấy là một người rất lập dị.

Khi Lâm Tố nhận ra vấn đề này, máu trong cơ thể cô đã lạnh đi một nửa.

Vừa rồi tôi đã xúc phạm Ngô Thành? Vậy thì nữ chính của bộ phim này...

"Tính điểm công bằng, không tệ. Lương..." Ngô Thành cầm phiếu ghi điểm lên, nhìn chằm chằm chữ lối viết tháo của Lương Viễn Thành, cau mày.

"Lương Viễn Thành, Ngô Thành tiên sinh, cảm ơn ông đã chấp thuận công ty của chúng tôi." Lương Viễn Thành bước lên phía trước, kéo theo Tần Tư Miên đứng bên cạnh hắn.

Đẩy cặp kính trên sống mũi lên, Ngô Thành lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Tôi đã từng nghe đến cái tên này rồi, Lương tổng, bình dị dễ gần." Ngô Thành lại nhìn trái nhìn phải bảng điểm, trên mặt nở nụ cười có chút không rõ ràng.

"Đây là kiệt tác của ngài, chúng được tiếp quản quay phim đã là vinh dự lớn lao mà Ngô Thành tiên sinh tặng cho rồi. Ngài nói thế này, một hậu bối như tôi sao có thể xứng được. Cô Lâm cũng là trẻ người non dạ, hơn nữa cô ấy có mắt mà không thấy núi Thái Sơn. Xin ngài khoan dung." Lương Viễn Thành không xa cũng không gần, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo. Mấy lời này khiến Ngô Thành cảm thấy rất thoải mái.

Ông không ngờ rằng Lương Viễn Thành vừa nhìn đã nhận ra mình với vẻ ngoài giản dị ngàn năm không thay đổi và cây bút trên ngực.

Ảnh của Ngô Thành có thể nhìn thấy, những người khác không phải không nhận ra.

[Trời ạ... Đây là Ngô Thành!? May mắn thay, Lương Viễn Thành muốn bảo vệ Lâm Tố, nếu không thì vừa rồi có lẽ mình đã lao ra không biết giấu mặt vào đâu!]

[Không ngờ trong cái rủi có cái may. Tên tiểu tử thối này chắc chắn cũng không ngờ tới, rõ ràng hắn muốn bảo vệ Bích Loa Xuân, nhưng cuối cùng mọi quyền lợi đều thuộc về mình!]

Tần Tư Miên không khỏi cúi đầu cười khúc khích, nghĩ đến đây, cô hoàn toàn không chú ý tới Lương Viễn Thành đang siết chặt tay cô, gân xanh lại nổi lên.

"Có cái gì buồn cười sao?" Ngô Thành nhìn Tần Tư Miên, đột nhiên hỏi.

Lương Viễn Thành cúi đầu nhìn cô, trong lòng vừa lo lắng vừa có chút tức giận.

Rõ ràng là anh đang cố gắng hết sức để giúp cô, nhưng trong đầu nữ nhân này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

"Nhờ phúc của ngài, tôi cũng đã diễn tốt vai của mình." Tần Tư Miên mở miệng nói to rõ, cô ấy mặc trên người bộ đồ cổ trang rất xinh đẹp, điều này hiển nhiên khiến cô ấy có vẻ dễ gần hơn Lâm Tố rất nhiều.

"Vai Mính Hương này, tôi xem qua nguyên tác thì thấy rất thích. Sau đó, xem qua bài tin tức về ngài, tôi càng có một loại cảm giác tâm ý tương thông hơn." Tần Tư Miên nói đến đây, đột nhiên cô thu hồi lại vẻ mặt vui vẻ, cuối đầu nhận lỗi, "Có điều cảnh này xác thực là không tồn tại, tôi thay đổi loạn như vậy, ngài tuyệt đối đừng tức giận, đây đều là vì buổi casting, không phải là do đội ngữ sáng tạo thay đổi kiệt tác của ngài đâu."

Ngay khi cô nói những lời này, mọi người đều cười. Bầu không khí căng thẳng đã được làm dịu đi rất nhiều.

Ngô Thành cũng lắc đầu và cười: "Nha đầu này, tôi đã thấy cô ở bài đăng ngày hôm qua. Quả thực là tôi không hài lòng lắm, hôm nay lại thấy..."

Ngô Thành nhìn Tần Tư Miên, không nói gì nữa. Trong tay càm bảng đánh giá của Lương Viễn Thành đưa qua đưa lại, sau đó đứng dậy và rời đi.

"Ngô Thành tiền bối, thật ra tôi rất quan tâm đến tác phẩm này, có chỗ nào không tốt mong ông lượng thứ cho." Lâm Tố vội vã tiến về phía trước và ra sức giải thích, nhưng đã bị Ngô Thành giơ tay cắt ngang.

Mẹ Lương không thể chịu được nữa, bước tới để giải thích: "Tố Tố quá chăm chỉ rồi. Ngài cũng đã tới đây rồi, chúng ta cùng nhau ăn trưa rồi hãy sử dụng gạo Trung Quốc cùng nhau, mọi người trao đổi một chút, mọi hiểu lầm sẽ được giải quyết."

Ngô Thành nhìn mẹ Lương, liếc nhìn bảng chấm điểm của bà, xua tay rồi rời đi.

"Ngô Thành tiên sinh, Ngô Thành tiên sinh!"

Mẹ Lương và Lâm Tố cùng đuổi theo.

Lương Viễn Thành nhìn vào bảng chấm điểm của mình, trên đó có hai từ: "đồng ý."

"Nữ chính có lẽ sẽ không bị thay thế." Lương Viễn Thành đưa đơn cho thư ký Lâm, quay đầu nhìn về hướng Tần Tư Miên nhẹ giọng nói, đồng thời mở chai nước khoáng trên bàn.

"Đương nhiên. Anh cho rằng tôi nhiều năm như vậy ở hậu trường làm việc không công sao?" Tần Tư Miên thản nhiên trả lời, nhưng sau đó cô mới ý thức được trong câu nói của mình có một sơ hở lớn, vật chủ này đã từng làm việc ở hậu trường từ bao giờ?

Nhân vật thiết lập sụp đổ, điểm tích lũy sẽ trở về 0.

"Ý tôi là..." Đang định giải thích thì Tần Tư Miên nhìn thấy thư ký Lâm đã sải bước sang một bên để giao công việc cho bộ phận sản xuất.

"Lập tức liên hệ với biên kịch, bộ phim này kịch bản sẽ có thay đổi rất lớn, vai diễn Mính Hương sẽ càng quan trọng, sửa thành hình mẫu song nữ chính, nhiều nhất là năm ngày nữa tôi muốn xem kịch bản của mười tập đầu tiên."

[Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tên này còn không thèm nhìn thư ký Lâm, làm sao thư ký Lâm có thể giải thích nhiều ý như vậy chứ?!!"]

[Hai người này chắc chắn có vấn đề gì đó!]

[Còn Bích Loa Xuân thì sao? Người này............cả nam cả nữ đều "ăn" được!?]

Lương Viễn Thành suýt chết ngạt.