Chương 11: Tranh giành nữ chính

Châm biến thì châm biến, không thích thì không thích, đó là một việc mà Tần Tư Miên rất rõ ràng, hai người trước mặt có vẻ rất không thân thiện với cô, thật ra mới là đồng minh của cô.

Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng cô cũng đoán được thân phận của người này.

Cách mẹ Lương nhìn Tần Tư Miên như nhìn thấy thuốc độc, cách bà nắm tay cô gái kia như thể là con gái ruột của bà, cô gái kia chính là con dâu mà nhà họ Lương đã chọn_thiên kim tiểu thư Lâm Tố của Lâm Thị Huệ Phong.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Tư Miên lập tức đưa ra mục tiêu, chỉ sợ là giữa mẹ Lương và Lâm Tố cô không biết nên tấn công ai, "Tôi là nữ chính, tại buổi họp báo ngày hôm qua chính miệng Lương tổng đã nhận lời, các người đây là...."

Mẹ Lương thấy cô lao tới rất tự tin, thậm chí còn đứng kế bế con trai bà thách thức, chưa kể những đường gân xanh trên trán cao đến như thế.

"Vậy nếu được công bố trong cuộc họp báo thì sao? Cô là đồ chẳng ra gì ở đây mà lại lên tiếng?" Mẹ Lương vừa nói, vừa vỗ nhẹ vào bàn tay của Lâm Tố, "Bộ phim này là một tác phẩm lớn. Công ty chúng tôi cũng đã dồn hết tâm sức vào việc xây dựng, ai có thể ai không thể? Dựa vào đâu mà nói, đừng dựa vào những tin đồn nhảm nhí từ cuộc họp báo!!! "

[Tức giận rồi? Tức giận là tốt rồi. Tôi có thể khiến bà ta tức giận hơn nữa.]

Tần Tư Miên cười thầm, lập tức kéo Lương Viễn Thành ra tay.

"Thành Thành, chuyện gì xảy ra vậy? Anh đã đồng ý. Vị trí này là của em. Thành Thành, anh thấy đấy, em không thể ăn không thể ngủ vì vai diễn này. Anh không thể làm như vậy với em." Tần Tư Miên tay thì kéo Lương Viễn Thành, nhưng khoé mắt lại liếc nhìn phản ứng của mẹ Lương.

[Nhanh bảo tôi quỳ xuống, nhanh mắng tôi, nhanh mắng con trai của bà đi, nhanh lên............]

"Con nghĩ mẹ có thể đã hiểu lầm. Con chọn Tần Tư Miên không phải vì bất kỳ tin đồn nào." Lương Viễn Thành đột nhiên lên tiếng, cắt ngang đầu ra của Tần Tư Miên. Sau đó, anh ta ôm Tần Tư Miên bên cạnh mình mà không hề chán ghét chút nào, nói một cách nghiêm túc, "con nghĩ kỹ năng diễn xuất của cô ấy rất tuyệt vời nên con đã chọn cô ấy".

Diễn xuất?!

Tần Tư Miên sửng sốt một chút.

Tôi diễn gì chứ?!!!

Cái gã này lấy ở đâu ra mà nói vậy chứ?!!!

Ngay lúc cô ngẩng đầu nhìn Lương Viễn Thành, cô không ngờ rằng sau khi đối phương nói những lời muốn bảo vệ cô, anh ta lại cúi đầu nhìn sang cô.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, tim Tần Tư Miên vô cớ đập thình thịch, cô lập tức điều chỉnh tâm trạng và tiếp tục vai diễn.

Lần này bất kể nói như thế nào đi chăng nữa, Lương Viễn Thành cũng đóng vai trò tích cực.

Con đường tương lai của vật chủ, cũng là một phần lớn của nhiệm vụ ly hôn.

"Lương tổng nói đúng, vì Lâm tiểu thư cũng thích vai diễn này nên chúng ta nên chọn người có kỹ năng tốt nhất. Điều này giúp mọi người dễ dàng làm việc theo khả năng của mình hơn và không ai có thể nói gì được nữa." Tần Tư Miên nhìn Lâm Tố, trên mặt hiện lên một tia khinh thường.

"Vì cô đã nói như vậy, thế thì cứ thử đi." Lâm Tố làm ra dáng vẻ độ lượng.

"Tố Tố, con hà tất hạ thấp thân phận của bản thân như thế, dì đã nói rồi, vai diễn này con là nữ chính. Ở đây không ai dám nói gì đâu." Mẹ Lương kéo tay Lâm Tố.

Lâm Tố ngay lập tức cười: "Dì Lương à, con biết dì rất thương con, nhưng đây là kinh doanh, Tố Tố cũng biết mức độ nghiêm trọng. Nhưng cô Tần đã đưa ra yêu cầu như vậy rồi, chúng ta không thể để anh Thành khó xử. Tục ngữ có câu: Muốn biết con la hay con ngựa ra ngoài đi dạo thì sẽ biết ngay, đến lúc đó, chúng ta xem biểu diễn của cô Tần là sẽ biết ngay."

Nói xong, Lâm Tố che miệng cười một lúc, như thể cô ta nghe thấy một câu chuyện hài, nhịn không nổi mà bật cười.

Mẹ Lương tự nhiên hiểu ý nghĩa của Lâm Tố. Dẫu sao, cô cũng từng ra nước ngoài học một loạt các khóa học liên quan như biểu diễn, đạo diễn, sản xuất phim và truyền hình, v.v.

Trình độ học vấn của Lâm Tố rất cao.

Mà Tần Tư Miên chỉ là một diễn viên quần chúng nhỏ trà trộn vào phim trường, tình cờ có một cơ hội, mới được ở bên Lương Viễn Thành.

"Cô muốn bẽ mặt, tôi cũng không quan tâm, cho cô 10 phút thay quần áo, sau đó chúng ta chính thức bắt đầu!" Mẹ Lương lạnh nhạt cười một tiếng, ném cuốn sổ trong tay cho Tần Tư Miên, “Đây là kịch bản của buổi thử vai, cô hãy ghi nhớ thật kỹ.”

Lâm Tố liếc nhìn Tần Tư Miên, tất nhiên cô đã nhận được kịch bản từ sớm. Cô đã nhờ sự giúp đỡ của nhóm giáo viên chuyên nghiệp mài giũa nửa tháng. Chỉ chờ đến hôm nay để biểu diễn.

Nói là buổi thử giọng, nhưng cô trang điểm lại giống như đi chụp ảnh.

Để có được khoảnh khắc này, Lâm Tố đã thức dậy lúc năm giờ để trang điểm.

Phượng Hoàng gặp gà, không đúng, Tần Tư Miên ở trước mặt cô, lông gà cũng không xứng.

Đơn giản là đang tự làm nhục mình.

"Mười phút?" Lương Viễn Thành cau mày, rõ ràng là ép người quá đáng, anh có thể nhận thấy rõ, chuẩn bị còn chưa kịp nữa huống chi là.....

Anh muốn nghe Tần Tư Miên đang nghĩ gì, thậm chí để nghe rõ ràng hơn, anh còn quay đầu nhìn Tần Tư Miên dù biết mình không thể nhìn rõ mặt cô.

Không ngờ rằng cô vốn luôn ồn ào, mà lại có lúc im lặng đến lạ như vậy, nếu cố gắng lắng nghe cũng chỉ có thể nghe thấy những âm thanh giống như đang tụng kinh.

Phải! Cô đang tụng kinh.

Lương Viễn Thành nào biết, việc trang điểm hiển nhiên không phải là chuyện mà Tần Tư Miên quan tâm, cô đang cúi đầu nhanh chóng ghi nhớ kịch bản, dù có ngốc đến đâu cũng biết Lâm Tố nhất định đã thuộc lòng kịch bản này từ lâu.

"Còn Tần Tư Miên thì sao? Cô ấy là nữ chính mà con đã chọn. Cô ấy còn chưa được xem qua kịch bản?" Mẹ Lương tức giận khi thấy con trai mình bảo vệ con hồ ly tinh này, bà lập tức nắm lấy cơ hội tấn công, "Con xem, ở đây nhiều người như vậy, mười phút đã là lâu lắm rồi. Lẽ nào con bảo nhiều người như vậy phải đứng chờ cô ta à?!!"

"Đủ rồi, mười phút là đủ rồi." Tần Tư Miên đã đại khái đọc qua nguyên tác, cô rất ấn tượng với cảnh cao trào của kịch bản này.

Lương Viễn Thành có chút lo lắng: “Cô đừng phô trương như thế, lần này tôi có thể...."

Câu nói “Tôi có thể giúp được cô" nghẹn lại trong cổ họng, Lương Viễn Thành có chút kinh ngạc, sao anh có thể nói như vậy.

Bất luận cô ta là ai, thì họ cũng chỉ mới quen nhau được hai ngày.

Giúp cô ta?

Tại sao lại giúp cô ta?

Tần Tư Miên vỗ vỗ vào vai Lương Viễn Thành, cô đang có trong trạng thái chuẩn bị, không chịu nổi sự làm phiền, quay người đi vào phòng thay đồ.

Nhìn bóng lưng của Tần Tư Miên, Lương Viễn Thành trầm ngâm trong chốc lát.

Lâm Tố ở phía sau nhìn cảnh này, các ngón tay nắm chặt vào nhau.

“Bắt đầu đi!” Mẹ Lương liếc nhìn con trai rồi đột nhiên nói.

“Bắt đầu bằng cái gì?” Lương Viễn Thành quay đầu lại.

"Đương nhiên là buổi thử giọng sắp bắt đầu. Chúng ta không phải cứ đứng đợi cô ta!?" Mẹ Lương nói rồi quay người ngồi xuống phía sau bàn giám khảo.

Lâm Tố liền đi tới chỗ Lương Viễn Thành, nhẹ nhàng an ủi anh: "Cô Tần nếu như nhìn thấy quá trình thử giọng của em thì sẽ rất lo lắng. Dì Lương đây là muốn nghĩ cho cô ấy."

Lương Viễn Thành quay đầu lại, Lâm Tố mỉm cười nhìn hắn, nét mặt vốn dĩ mờ mịt trong mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn.