Chương 10: Bí mật trong sân

Sáng sớm hôm sau, Tần Tư Miên đã bị đánh thức bởi một cuộc gọi.

Trong sự hoang khi thấy Lương Viễn Thành đã biến mất, ngồi trên giường và trả lời điện thoại.

Tất cả sự buồn ngủ biến mất. Cô ngồi dậy khỏi giường, mở chiếc chăn một cách vô thức, và sau đó giả vờ cô đang ngáp.

Suy cho cùng bây giờ cô là vợ của anh ta, và hành động này có hơi kỳ lạ.

[Không bị phát hiện, sự sụp đổ nhân vật thiết lập là điều không thể chịu được.]

Không biết đó có phải là sự ảo tưởng của bản thân hay không. Nhưng Tần Tư Miên cảm thấy mọi suy nghĩ của cô giống như anh ta có thể đọc được. Quay đầu liếc nhìn cô một cái. Nhưng không cho Tần Tư Miên cơ hội suy nghĩ, đột nhiên một chiếc váy từ đâu bay đến đập vào mặt cô.

"Nhanh lên và đến công ty với tôi." Lương Viễn Thành nói, bước ra khỏi cửa trong khi mặc áo sơ mi.

Trong xe, bầu không khí kỳ lạ không thể giải thích được. Tần Tư Miên cảm thấy rằng áp suất không khí không đúng, nhưng cô không biết không đúng ở đâu.

Thư ký Lâm lái xe im lặng không nói. Lương Viễn Thành nhìn ra cửa sổ xe một tay chống cằm cũng không nói.

Rõ ràng là không có gì, nhưng Tần Tư Miên cảm thấy như một sợi dây được buộc vào cổ cô, và cô gần như không thể thở được.

[Lại có chuyện gì nữa đây..........................]

[Khối băng lớn này không nói chuyện cũng doạ chết người rồi.]

[Chuyện hôm qua làm anh ta xanh mặt, cuối cùng đã phản ứng rồi sao? Phản ứng này có chậm quá không vậy ...]

[Đều trách Lâm Mạch. Loại thuốc an thần đó sao lại có tác dụng tốt như vậy? Tôi chưa kịp phát huy đã ngủ quên rồi. Tại sao hôm qua Lương phu nhân lại rời đi?]

[Điểm của tôi, nếu không lấy được, tôi sẽ gặp nguy hiểm…………]

"Thư ký Lâm..." hiện tại chịu đựng không nổi liền mở miệng nói.

Nhìn Lương Viễn Thành qua kính chiếu hậu, Lâm chấp sự lập tức gật đầu, đổi hướng, lái xe về phía con hẻm đối diện công ty.

Lương Viễn Thành sau đó nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, không nói nữa.

Tần Tư Miên nhìn khung cảnh ngày càng không hiểu, nhìn thư ký Lâm và Lương Viễn Thành, trong đầu vô số câu hỏi.

[Có phải việc liên lạc giữa hai người này chỉ dựa vào thần giao cách cảm?]

[Nếu nói hai người họ không có mối quan hệ cá nhân nào, tôi sẽ không tin đến chết!]

Lương Viễn Thành nhắm mắt lại, cau mày, ho nhẹ.

"Được rồi, Lương tổng, tôi sẽ làm nhanh nhất có thể." Sau khi nhìn vào gương chiếu hậu và gật đầu ngay lập tức, thư ký Lâm tăng tốc độ xe, cùng lúc đó, vẻ mặt của Lương Viễn Thành trở nên thoải mái hơn rõ rệt.

Tần Tư Miên mở to hai mắt, cô củng cố nội tâm kết luận.

[Đó là tình yêu đồng tính.]

Lông mày của hắn càng nhíu chặt hơn, nhưng lúc này, Lương Viễn Tường đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn đột nhiên mở mắt ra.

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại ở một con hẻm nhỏ, trên cửa có treo một tấm biển quảng cáo rất cổ, có rất nhiều người lớn tuổi ra vào.

Tần Tư Miên có một chút nghi ngờ bước xuống xe, mới phát hiện đây là một cửa tiệm ăn sáng.

Ông chủ lớn đến nơi như này ăn cơm sao???

Trong luc cô có chút hoài nghi, một người bà dung mạo điềm đạm đã ra chào đón.

"Ôi yaaa, đã lâu rồi cậu không tới."

Sau đó, bà đến kéo cánh tay của Lương Viễn Thành.

"Đây là vợ tôi, hôm nay dẫn đến giới thiệu cho mọi người, nhân tiện ăn một bữa cơm." Lương Viễn Thành đột nhiên giới thiệu Tần Tư Miên.

Đột nhiên bị gọi tên, Tần Tư chỉ có thể nở nụ cười thật tươi, chào hỏi bà cụ, nhưng trong lòng có vô số câu hỏi.

[Không phải là công ty sao? Đây là ai? Bà cụ điềm đạm, đó là, ban đỏ trên khuôn mặt có một chút đáng sợ]

"Bà Hà, bà vẫn khoẻ chứ ạ?" Lương Viễn Thành nhận được thông tin quan trọng và ngay lập tức mở miệng.

"Tất cả đều tốt, hôm nay những người khác không có ở đây. Nếu tất cả họ ở đây, họ sẽ rất vui khi thấy cậu đến. Cậu nhớ đến thường xuyên hơn nhé. Từ sau khi bị tai nạn xe, cậu không xuất hiện. Tất cả chúng tôi đều lo lắng cho cậu."

Bà Hà ôm vai Lương Viễn Thành dẫn vào trong, và nụ cười trên khuôn mặt dường như có cả một thế giới.

"Phu nhân, đây là nữ sĩ Hà Linh Hoa. Khi Lương tổng còn nhỏ thường ở một mình. Những người già trong sân này đã chăm sóc Lương tổng."

Tần Tư Miên gật đầu, và nhìn vào sân, mặc dù nhỏ và cũ, nhưng rất ấm áp.

"Yaaa, cái đó ...........Miên Miên....mau đến đây, mau đến đây." Bà Hà quay đầu lại và thấy Tần Tư Miên đi lọt ở phía sau, ra sức vẫy tay gọi.

Lương Viễn Thành kéo Tần Tư Miên: "Bà ơi, từ nay chúng cháu sẽ thường xuyên đến."

[Chúng cháu………………?]

Tần Tư Miên có một chút cự tuyệt.

Sau bữa ăn, Lương Viễn Thành dường như khôi phục năng lượng của mình. Anh ta lúc trước và anh ta bây giờ không giống nhau.

Tần Tư Miên không thể phân biệt được, nhưng hắn thực sự cảm thấy mình đã buông bỏ được một gánh nặng to lớn, hoặc là đã giải quyết được một nỗi buồn sâu sắc.

Vừa mới đến công ty, người đứng đầu bộ phận sản xuất hôm qua, gã đầu hói đầu đã đợi sẵn ở sảnh.

"Lương tổng, người của tập đoàn Lâm Thị đã thử giọng ở trên rồi."

Lương Viễn Thành liếc nhìn thẻ nhân viên của anh ta, lạnh lùng nói: “Cậu là bộ phận quản lý, chuyện nhỏ như vậy không giải quyết được sao? Trong cuộc họp báo ngày hôm qua đã tuyên bố Tần Tư Miên là nữ chính của bộ phim này thì còn liên quan gì tới Lâm Thị nữa? !?"

"Nhưng mà..." Bộ trưởng gãi đầu, "Là lão phu nhân mang bọn họ tới đây, mà chúng tôi thật sự cũng....."

Tần Tư Miên vốn đang uể oải suốt chặng đường đột nhiên vui vẻ lên.

[Người thúc đẩy ly hôn, bàn tay vàng nhỏ bé ghi điểm. Lương phu nhân, bà yên tâm, tôi sẽ hợp tác biểu diễn với bà.]

Tần Tư Miên lập tức vươn tay ôm lấy cánh tay của Lương Viễn Thành: "Thành Thành, em sợ, mẹ thật sự muốn đuổi em ra ngoài vì hiểu lầm ngày hôm qua. Em không thể rời xa anh, Thành Thành."

Lương Viễn Thành khẽ mỉm cười, vỗ vỗ tay Tần Tư Miên: "Yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em."

[Eh? Yên tâm? Tôi không yên tâm đấy!!!. Anh như vậy là có ý gì?]

"Nhưng dù sao mẹ anh đã vất vả nuôi anh lớn như vậy. Chuyện tình cảm của chúng ta, em như vậy mẹ sẽ không tức giận chứ?!!" Tần Tư Miên thấy Lương Viễn Thành đến chết cũng không hiểu, liền không hiểu, liền trực tiếp chọc vào điểm yếu là lòng hiếu thảo.

Cô không tin rằng vị đại ca này còn có thế cưới vợ mà không cần mẹ.

Không ngờ, nghe xong lời này, Lương Viễn Thành cười lạnh một tiếng khó hiểu.

Thang máy nhanh chóng đi đến tầng mười, cửa vừa mở ra, Tần Tư Miên có chút kinh ngạc trước bầu không khí náo nhiệt ở đây.

Lương Viễn Thành nhíu mày nhìn một lượt những khuôn mặt mơ hồ.

Ngay sau đó, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong đám đông và bước nhanh về phía cô.

"Bác sĩ Lâm!?" Tần Tư Miên kêu lên bất ngờ.

Lâm Mạch xuất hiện với một nụ cười và gật đầu chào, "Cô ổn hơn rồi chứ?"

Lương Viễn Thành nói lạnh lùng: "Cậu đang làm gì ở đây?" Lâm Mạch nhìn Lương Viễn Thành: "Thật bất ngờ, Lương tổng thực sự đã nói chuyện với tôi trước công chúng. Đó thực sự là một niềm vinh dự của tôi."

Lương Viễn Thành không nói nữa, trước đây không để mắt tới hắn, đó là bởi vì anh không thể nhìn rõ mặt.

"Lâm Mạch, cậu lại đi đâu nữa rồi, nhanh lên lại đây giúp tôi cầm quần áo!" một âm thanh hờn dỗi vang lên từ trong phòng.

Tần Tư Miên không thể không ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cô gái xinh đẹp mặc cổ trang, đang cầm váy bước ra.

[Đẹp quá đi...........phong cách thật quý phái.]

Lương Viễn Thành liếc nhìn nữ nhân mà Tần Tư Miên luôn miệng khen ngợi, bất ngờ nhướng mày.

Cô ta cũng có lúc khen người khác sao?

Đối phương cũng chú ý đến Tần Tư Miên, nét mặt ngay lập tức xuất hiện một nét không vui.

"Dì Lương, con còn nghĩ rằng hôm nay chỉ có mình con đến thử giọng. Con như thế này, sẽ không để muộn việc gì của anh Thành chứ?!!" Sau đó, cô ta bước sang một bên, ôm lấy cánh tay của dì Lương, làm ra vẻ mặt lo lắng.

[Biểu hiện này, hành động này, tự phụ như này, chính xác là một chén trà Bích Hoa Xuân thượng hạng.]

Lương Viễn Thành nhắm chặt hai mắt lại cố kìm nén không bật cười.

Đây mới chính là cô!!!!