Chương 7

Lục Hi tắm rửa xong, thay một bộ đồ ngủ bằng cotton màu trắng nhạt rồi bước ra ngoài.

Tiểu gia hỏa thần thái sảng khoái, nhưng sắc mặt vẫn rất khó nhìn, khuôn mặt nho nhỏ vẫn đang đỏ gay vì tức giận.

Thằng nhóc vừa đi về giường vừa nhìn tôi, biểu tình kiểu “Dì biết dì có lỗi với tôi rồi chứ gì? Hừ, dù dì có nói xin lỗi thì tôi cũng sẽ không tha thứ”.

Tôi dở khóc dở cười.

Thằng nhóc lên giường, quay lưng về phía tôi, kéo chăn đắp kín đầu.

Tôi thở dài một tiếng, đứng dậy, lấy trong túi ra một khối rubik có độ khó cao.

Tôi đi qua, nhẹ nhàng nhấc một góc chăn của thằng nhóc lên: “Trước khi đi ngủ không phải con thường thích chơi cái này một lúc sao? Đây, dì mang cho nè.”

Lục Hi hừ một tiếng, nhìn tôi một lúc, cuối cùng vẫn duỗi tay nhận lấy khối rubik để chơi.

Tôi ngồi xuống cạnh giường: “Ừm… lúc trước con cũng thấy đấy, ba con luôn đối xử với dì rất lạnh lùng, kể cả chuyện kết hôn cũng là do dì chủ động.”

“Bây giờ dì thấy mệt rồi, không muốn đuổi theo ba con nữa, hiện tại dì chỉ muốn tập trung làm việc, tập trung kiếm tiền.”

“Dù sau này dì với ba con tách ra, dì không còn là mẹ kế con nữa, nếu con không ghét dì thì——”

Lục Hi, người đang lạch cạch chơi rubik, lập tức ngắt lời tôi: “Tôi nói tôi ghét dì bao giờ?”

Gò má và vành tai thằng nhóc cũng đã đỏ lên.

Tôi không khỏi cười: “Vậy tốt rồi, con không ghét dì thì chúng ta có thể làm bạn.”

Tôi vỗ nhè nhẹ lên chăn bông đang đắp trên người thằng nhóc: “Nói thế là được rồi, bạn tốt, bạn chơi đi, chơi mệt thì ngủ nha, tôi đi chơi game đây.”

Lục Hi: “……”

Lục Hi bối rối nhìn tôi chằm chằm.

Tôi quay về giường mình, nằm xuống chơi game tiếp.

【Cmn bạn tốt, hahaha, [cười ra nước mắt.jpg].】

【20 năm sau Tiểu Hi Hi kết hôn, đứng trên sân khấu chỉ vào người phụ nữ tóc hoa râm ngồi dưới, giới thiệu với mọi người, đây là bạn thời thơ ấu của tôi.[cười ra nước mắt.jpg]. 】

【Tuy là nhìn Hi Hi mê mang ngốc nghếch thật đáng thương, nhưng thật sự xin lỗi tôi không nhịn được, để tôi cười một chút, ha ha ha ha ha ~~~】

Tôi: “……”

Sau đó tôi đứng lên, che camera lại. Tuy là phát sóng trực tiếp nhưng tối có thể che camera lại tùy khách mời.

【A a a a, đừng che đừng che đừng che, muốn xem muốn xem muốn xem!】

【Xin đấy, đừng che mà, tôi nghĩ thông rồi, tôi muốn xem tiểu khả ái với đại khả ái, huhu~】

Tôi: “……”

Nhìn ngày càng nhiều người xem đổ vào phòng phát sóng trực tiếp của mình, tôi không khỏi hoang mang.

Không vào xem nữ thần Hà Tĩnh Tĩnh của bọn họ, lại chạy qua đây thức đêm đòi xem diễn viên tuyến mười tám không được ưa thích như tôi làm gì?

Còn có đại khả ái là đang nói ai vậy?

Tôi à?

Cũng tinh mắt đấy!

Chưa kể, từ khi Lục Hi về phòng, nội dung bình luận đã trở nên bình thường hơn rất nhiều.

Có đánh chết tôi cũng không thừa nhận, chỉ cần người ta khen tôi thay vì mắng tôi thì đó chính là bình thường. Kekekeke~~~