Chương 3: Đây là nơi ngươi có thể tới?

Phong Niệm cùng Giang Nguyệt Ảnh nói chuyện vui vẻ nên khi phải chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người, Thẩm Chi Nam bỗng cảm thấy việc mình sắp làm là một tội ác.

Thẩm Chi Nam tự cười nhạo chính mình. Phong Niệm và Giang Nguyệt Ảnh vốn dĩ là một đôi còn cậu chỉ là một kẻ chia rẻ đôi uyên ương mà thôi.

Toàn thân Thẩm Chi Nam bịt kín bằng áo choàng đen, chỉ chừa lại đôi mắt màu lam long lanh như đá quý. Hình như Giang Nguyệt Ảnh không nhận ra Thẩm Chi Nam là ai. Cô nhìn người xa lạ toàn thân bị áo choàng đen trùm kín, cô theo bản năng mà trốn sau lưng Phong Niệm.

Phong Niệm nhíu mày lại, bước lên phía trước một bước, vừa vặn đứng ở giữa Giang Nguyệt Ảnh và Thẩm Chi Nam. Động tác nhỏ đó của hai người đều lọt vào mất của cậu. Trong lòng Thẩm Chi Nam khó chịu, hắn có ý gì đây? Hắn sợ cậu làm tổn thương người hắn yêu sao?

Phong Niệm mở miệng, giọng lạnh lùng chỉ trích: “Ngươi ở đây phát điên cái gì? Đây là chỗ ngươi có thể tới?”

Thẩm Chi Nam âm thầm hít một hơi thật sau, cậu không phải tới tranh giành tình cảm. Cậu năm mười tám tuổi có lẽ đã yêu Phong Niệm nhưng năm năm trôi qua cũng đủ để cho một người trưởng thành, cũng đủ giúp cậu tỉnh táo.

“Tôi nhắn tin anh cũng không xem, gọi điện anh cũng không nghe máy, đi quân bộ tìm cũng không thấy người nên tôi chỉ có thể tới nơi này tìm anh.”

Thẩm Chi Nam nhìn Giang Nguyệt Ảnh nhô đầu ra nhìn cậu, lòng tràn ngập chua xót.

“Cho tôi mười phút, tôi có lời muốn nói với anh, chỉ mười phút thôi.”

Kết hôn trên danh nghĩa năm năm, Thẩm Chi Nam cũng từng ảo tưởng sẽ có một ngày Phong Niệm có thể yêu mình, bọn họ có thể bỏ quên hiềm khích lúc trước mở trở thành bạn đời chân chính. Cả hai có độ phù hợp 100%, là định mệnh của nhau, cùng nắm tay đi tới cuối đời.

Vì có độ phù hợp 100% nên trước khi kết hôn cùng Phong Niệm, Thẩm Chi Nam cũng nghĩ tới nhưng cậu không ngờ hắn không muốn kết hôn cùng cậu, cũng không ngờ cậu và hắn kết hôn chỉ là ngoài ý muốn.

“Ngươi đi về trước, có chuyện gì thì lúc khác rồi nói.” Phong Niệm nói rồi liền ra mệnh lệnh với binh lính gần đó: “Tiểu Giả đâu? Kêu hắn lại đây lập tức.”

“Tôi chỉ cần mười phút, sẽ không trễ một giây nào của anh. Anh không đồng ý thì tôi cũng không đi.” Dù hắn có nói gì thì cậu cũng không muốn đi.

Cậu vất vả lắm mới tìm được Phong Niệm, nếu cứ như vậy mà rời đi thì không biết khi nào mới gặp được Phong Niệm. Cha của cậu đang bệnh rất nặng, không thể đợi được.

Thẩm Chi Nam vẫn nghĩ là có Giang Nguyệt Ảnh và những người khác ở đây thì Phong Niệm sẽ chừa lại mặt mũi cho cậu. Nào ngờ hắn đem chuyện trong nhà của cậu và hắn nói ra bên ngoài.

Tuy rằng đối với Phong Niệm và Giang Nguyệt Ảnh, cậu mới chính là người ngoài.

“Hồ đồ!” Phong Niệm hiển nhiên không đồng ý đề nghị của Thẩm Chi Nam. Hắn tức giận, quát với tên lính bên cạnh: “Sao người còn chưa tới?”

Ngày thường Phong Niệm ở trong quân bộ có thể nói là tính tình tốt, rất ít khi nổi giận giống như hôm nay. Binh lính run giọng nói: “Hôm nay phó quan Giả không đi theo ngài tới đây. Thuộc hạ đã gọi, phó quan Gỉa đang chạy đến nhưng nhanh nhất cũng phải mười phút mới đến.”

Phong Niệm nhíu mày nói: “Kêu một đội beta tới đây, dẫn hắn tới liều trại trước.”

Lúc đầu nghe phó quan Giả mười phút nữa mới đến, trong lòng Thẩm Chi Nam còn cảm thấy may mắn. Có lẽ cậu có thể lợi dụng mười phút này cùng Phong Niệm nói chuyện. Chỉ là khi nghe mệnh lệnh muốn dẫn cậu đi, trong lòng Thẩm Chi Nam nôn nóng đồng thời cũng có cảm giác khổ sở. Phong Niệm rất chán ghét cậu, đến cả một cái liếc mắt cũng cảm thấy chướng mắt.

Thẩm Chi Nam xốc mũ áo choàng lên, mái tóc trắng như tuyết tựa thác nước đổ xuống, cậu nhìn thẳng vào Phong Niệm: “Là bạn đời hợp pháp của anh, anh giành mười phút cho tôi cũng không thể sao?”