Chương 46

Bọn họ đứng ở rìa bên cạnh bức tranh ruộng lúa, khoảng cách gần nhất có thể nhìn rõ hộp đen treo ở giữa không trung.

“Hộp đen ở trước mặt hai vị chính là vật phẩm mấu chốt sẽ phá hủy thành phố tương lai mấy ngày tới. Khi con người và khoa học kỹ thuật thiết lập thành công mối quan hệ ngoại giao, con người trong thành phố tương lai sẽ mở hộp đen ra. Đến lúc đó, toàn bộ thành phố tương lai sẽ trở thành một mảnh phế tích.”

Diệp Nhàn Dương im lặng nhìn vật thể màu đen. Cô đoán quả nhiên không sai. Đây quả là bút tích của tổ chương trình.

Chuyện xưa sẽ chính thức bắt đầu từ ngay bây giờ.

Trở lại bên cạnh mọi người. Tần Giác phát hiện hai người đã rời đi giữa chừng, tò mò hỏi: “Hai người đi đâu vậy?”

Diệp Nhàn Dương hơi mỉm cười: “Toilet.”

Ánh mắt Tần Giác đảo qua giữa hai người bọn họ, “Hai người…… Cùng nhau à?”

Diệp Nhàn Dương: “……”

Hứa Ấu Lãng khoanh tay, hừ lạnh nói: “Ai thèm đi cùng cô ta.”

Diệp Nhàn Dương nhún vai, “Không có.”

Tuy rằng Tần Giác cảm thấy có chút không thích hợp nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy tham gia chương trình giải trí, không có kinh nghiệm gì. Cô chỉ cho rằng hai người bọn họ có việc riêng nên cũng không tiếp tục hỏi nhiều.

Sau khi rời khỏi cánh đồng, các khách mời được tổ chương trình đưa tới một nhà hàng xa hoa ăn cơm.

Đi tới cửa, những con robot mèo đứng thẳng hai bên kêu meo meo hai tiếng với bọn họ.

“Oa! Đây cũng là người máy sao? Dễ thương quá.”

Mọi người tập trung xung quanh robot mèo, tò mò nhìn nó.

Diệp Nhàn Dương đứng ở phía sau, vẻ mặt phức tạp.

Hứa Ấu Lãng cũng muốn tiến lên nhìn xem, lại bị Diệp Nhàn Dương kéo trở lại.

“Cô làm gì vậy?” Hứa Ấu Lãng bất mãn nhìn cô.

“Sau khi người máy hủy diệt thành phố, người chết đầu tiên chính là cậu đấy.” Diệp Nhàn Dương nói một cách chân thành.

Hứa Ấu Lãng: “……”

“Đây là giả mà.” Hứa Ấu Lãng không để ý.

Diệp Nhàn Dương nói: “Đương nhiên là giả. Nhưng chúng ta cần phải thể hiện ra cho khán giả thấy.”

“Nếu cậu mang tâm lý như vậy thì làm sao khán giả có thể hiểu được.”

Hứa Ấu Lãng bĩu môi, “Được rồi.”

*

Sau khi đi vào nhà ăn một cách thuận lợi. Mọi người đều kinh ngạc, cảm thán đối với các loại trang thiết bị tiên tiến không thôi.

Trong nhà hàng có một chiếc bàn nhạc xoay, trên đó đặt một chiếc đàn piano cổ điển đắt tiền. Một người máy mặc âu phục màu đen đang đàn một bản nhạc Chopin, từ bên cạnh có thể nhìn thấy những ngón tay bằng máy của nó.

Động tác của người máy rất ưu nhã. Thậm chí khi đàn đến một tiết tấu nhất định, nó cũng sẽ lắc đầu theo.

Mọi người nín thở, tập trung nhìn theo một màn này, mãi đến khi bản nhạc kết thúc.

Những ngón tay của người máy dừng ở trên phím đàn. Trong ánh mắt khϊếp sợ của khách mời, nó chậm rãi đứng dậy, quay đầu, cúi người chào một người một cách lịch sự.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của người máy, ngay cả Diệp Nhàn Dương cũng không khỏi hít một hơi lạnh.

“Nó” có một khuôn mặt đặc trưng của Châu Âu. Các đường nét trên khuôn mặt rõ nét, lông mày và đôi mắt sâu, làn da trắng nõn. Thậm chí, khóe miệng còn có nụ cười nhạt như có như không.

“Chào mọi người. Tên của tôi là Kinh Chập, là tiết Kinh Chập đầu tiên trong 24 tiết khí.”

Giọng nói của hắn dừng lại một chút, hơi khác một chút so với người thường.

Tuy rằng, bề ngoài của hắn gần giống như thật nhưng cử động thân thể và ngôn ngữ vẫn có thể dễ dàng nhận ra, hắn chỉ là một cỗ máy do con người chế tạo ra.

“Chào mọi người đến với thành phố tương lai —— Hà Hoa.”

Nụ cười trên mặt Kinh Chập dường như chuẩn xác tới một mức độ nhất định, không khỏi làm người ta cảm thấy quỷ dị.

“Người máy mà hiện tại mọi người đang thấy —— Kinh Chập, chính là AI duy nhất trong thành phố tương lai có khả năng suy nghĩ độc lập.”

Nhân viên chương trình đi đến trước mặt mọi người giải thích.

“Khả năng suy nghĩ độc lập à? Vậy thì không phải cũng giống như con người sao?”

“Mẹ ơi, có chút dọa người.”

Kinh Chập hơi mỉm cười, nói: “Xin không cần sợ hãi tôi.”

Diệp Nhàn Dương nghe nhân viên chương trình giới thiệu xong, chỉ có một suy nghĩ: Đây tuyệt đối là Boss lớn trong kịch bản!

Nhân viên chương trình sắp xếp cho bọn họ vào phòng ăn cơm. Kinh Chập cũng vào theo.

Dọc đường đi, Diệp Nhàn Dương cũng âm thầm quan sát hắn.

Đôi mắt Kinh Chập có màu xanh lam, không biết nó được làm bằng chất liệu gì. Nhìn từ một góc độ nào đó, đôi mắt của hắn hơi đỏ, có loại cảm giác không tốt không nói nên lời.

“Tôi có thể làm bạn với mọi người không.”

Kinh Chập ngồi vào bàn ăn cùng với mọi người, dáng ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp.

“Không thể.” Diệp Nhàn Dương nhanh chóng quyết định.

Mọi người không ngờ tới Diệp Nhàn Dương sẽ trực tiếp từ chối như vậy. Tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Con người và AI không thể trở thành bạn bè cho nên chúng ta không thể làm bạn với bạn.” Diệp Nhàn Dương nói một cách chắc chắn.

Kinh Chập nghe xong, ngước mắt nhìn về phía Diệp Nhàn Dương. Trong mắt hắn không có tia sáng nào, nụ cười mặc dù không giảm nhưng vẫn tràn đầy vẻ quỷ dị.

“Vì sao thế.” Giọng nói của Kinh Chập hơi thay đổi, trở nên giống máy móc hơn.

Trong chương trình, chỉ có thể hiện bản thân mới có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mới có được nhiều cảnh quay hơn.

Lương Nguyệt ngồi ở bên chéo đối diện với Diệp Nhàn Dương. Có lẽ cô ta cảm thấy Diệp Nhàn Dương làm như vậy để có nhiều cảnh quay hơn thế nên cô ta đoạt lời trước khi cô mở miệng: “Bởi vì cậu chỉ là một cái máy, cũng giống như máy tính, điện thoại di động. Con người chúng tôi làm sao có thể sinh ra tình cảm với máy móc được.”

Người tốt, người tốt. Diệp Nhàn Dương gọi cô ta là người tốt.

Người phụ nữ Lương Nguyệt này có phải đã quên chủ đề của chương trình rồi hay không?

Diệp Nhàn Dương nói như vậy là bởi vì thân phận tổ chương trình cấp cho cô. Nhưng Lương Nguyệt lại không có cái gì! Cô ta muốn bị mắng sao?