Chương 45

Diệp Nhàn Dương đeo bịt mắt lên, dựa vào ghế, chuẩn bị cẩn thận suy nghĩ tiếp theo nên làm cài gì, thuận tiện ngủ bù một giấc.

Hứa Ấu Lãng vốn muốn nói với cô hai câu. Cậu ta lại phát hiện bộ dáng cô không muốn nói chuyện, ngượng ngùng nhún vai ngồi về chỗ.

Tối hôm qua bọn họ cũng không được nghỉ ngơi tốt. Sau khi lên máy bay không được bao lâu thì bắt đầu yên tĩnh lại.

Trong lúc mọi người đều chìm vào giấc ngủ, một tin tức về 《 nhìn xem thế giới 》 mùa thứ ba xuất hiện ở phần cuối của hot search.

“Mọi người ơi, ai biết không! Tôi vừa xuống máy bay đã gặp đoàn phim 《 nhìn xem thế giới 》Khi hai mươi người chạy về phía tôi, tôi đã nghĩ tất cả các chuyện xấu tôi đã làm đời này. Tôi còn cho rằng bản thân làm sai chuyện gì nên mới bị truy nã. Tới khi họ đến gần mới phát hiện đó là nhân viên và dàn khách mời đoàn phim 《 nhìn xem thế giới 》 mùa ba đã gây náo loạn thời gian này.”

Trên Weibo còn có một đoạn video.

Trong Video, Diệp Nhàn Dương chạy đến khu vực kiểm soát an ninh đầu tiên, quay lại cười rạng rỡ về phía camera.

“Tôi là người đầu tiên!”

Hứa Ấu Lãng cũng theo sát phía sau, trạng thái của cậu ta rõ ràng không tốt bằng Diệp Nhàn Dương.

“Tôi, tôi thứ hai.”

Đoạn video thời gian dài hai phút, làn đạn tấn công rất ngoạn mục:

【 Hmm…… Chị gái này khá xinh đẹp 】

【 Ánh sáng vô tình chiếu lên người cô ấy, quả thật rất đẹp 】

【 tôi muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm một bọn họ phải chạy như điên 】

【 nụ cười của chị như dao g.i.ế.t người ( a không được, chị ấy đã đoạt tài nguyên của tôi, tôi không thể thích chị ấy 】

【 Sao tài nguyên trong giới giải trí có thể gọi là cướp…… Bạn nói đúng không 】

【 xong rồi, nụ cười này của Diệp Nhàn Dương, tôi muốn dâng toàn bộ thế giới cho cô ấy 】

……

Trong văn phòng tổng giám đốc công ty Thịnh Đại, Thịnh Yến rót vào một ly trà đi đến trước bàn đưa cho Ôn Hiểu.

“Nhìn cái gì thế?”

Cô ấy lật điện thoại di động lại, hướng màn hình về phía Thịnh Yến, nói: “Video của Nhàn Dương ạ.”

Trong video, cô gái tràn đầy ánh nắng mặt trời và tinh thần rạng rỡ, phảng phất như có sức sống vô tận.

Ánh mắt Thịnh Yến hơi sững lại, hỏi: “Tiểu Lãng gửi tới à?”

Ôn Hiểu lắc đầu, “Không phải, cháu xem trên Weibo ạ. Nhàn Dương thật sự rất xinh đẹp. Cháu cảm giác cô ấy không giống trước kia, giống như một mặt trời nhỏ không bỏng tay.”

Thịnh Yến bị so sánh của cô ấy chọc cười, lại hỏi: “Cháu nghĩ kỹ rồi sao?”

Ôn Hiểu lấy lại điện thoại, lưu lại đoạn video, gật đầu nói: “Vâng, dù sao cháu cũng không có việc gì. Cháu muốn đi tìm Nhàn Dương chơi. Tiết mục đúng lúc cần khách mời. Chú hãy để cháu mang tiền đến tham gia một lần đi.”

Thịnh Yến rũ mắt xuống, suy nghĩ một lát, nói: “Cháu gửi đoạn video đó vào hộp thư của tôi đi.”

“A?” Ôn Hiểu mở to mắt hạnh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Thịnh Yến nói: “Gần đây tôi có đầu tư một bộ phim điện ảnh. Có lẽ có thể để cho Nhàn Dương thử xem.”

Ôn Hiểu cái hiểu cái không: “Ồ……”

——

Sáu tiếng đồng hồ trôi qua, máy bay rốt cuộc cũng hạ cánh.

Diệp Nhàn Dương ngủ thật sự rất say, mãi đến khi có thông báo nhắc nhở máy bay sắp hạ cánh cô mới mơ màng tỉnh dậy.

Tháo bịt mắt xuống, ánh đèn trong cabin lờ mờ, tiếng thở mạnh lần lượt truyền đến.

“Tới rồi à?” Hứa Ấu Lãng vươn người, giọng nói khàn khàn mới tỉnh dậy.

Diệp Nhàn Dương mở tấm chắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía dưới chính là sân bay, cách đó không xa là một cánh đồng rộng lớn được tu sửa thành hình người máy.

Xuống máy bay, nhân viên chương trình đã chờ sẵn ở sân bay đưa bọn họ tới cánh đồng lúa khổng lồ mà Diệp Nhàn Dương đã nhìn thấy ở trên không trung.

“Chào mừng mọi người đến với thành phố Hà Hoa —— nơi được mệnh danh là thành phố tương lai. Vị trí chúng tôi đang đứng là cánh đồng lúa nổi tiếng của thành phố tương lai.”

Mọi người đứng trên cầu kính trong suốt, cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy bức tranh huyền ảo trên cánh đồng lúa.

Cầu kính trong suốt cách mặt đất khoảng hai mươi mét. Những cơn gió ấm áp thổi tới, xua tôin sự mệt mỏi trên cơ thể sau một giấc ngủ dài.

Diệp Nhàn Dương ghé vào lan can nhìn xuống phía dưới. Mỗi bức tranh trên ruộng lúa đều vô cùng tinh tế, là hình vẽ robot truyền thống. Ngoài ra Diệp Nhàn Dương còn phát hiện trong lòng bàn tay nó còn ôm một cái hộp đen thật lớn.

Hộp đen cũng không phải một phần của bức tranh trên ruộng lúa, lộ ra một chi tiết không giống bình thường.

Để không làm hỏng bức tranh trên ruộng lúa, chiếc hộp đen được mấy sợi dây cáp treo ở giữa không trung.

Diệp Nhàn Dương suy đoán, hơn phân nửa đây là bút tích của tổ chương trình.

Diệp Nhàn Dương chọc chọc Hứa Ấu Lãng bên cạnh, “Cậu nhìn xem, hộp đen kìa.”

Giọng điệu Diệp Nhàn Dương thật khó diễn tả.

Ban đầu, cô và Hứa Ấu Lãng được thiết lập là nhân vật phản diện. Để khiến màn “Tẩy trắng” cuối cùng dễ được khán giả chấp nhận hơn, đương nhiên phải đặt nền móng ngay từ lúc đầu.

“Theo sự phát triển của thời đại, khoa học kỹ thuật càng ngày càng tiên tiến, dần dần có thể trở thành một loại sức lao động thay thế con người. Trong đó, thứ mà chúng ta quen thuộc nhất chính là AI.”

“Khoa học kỹ thuật của con người đang không ngừng phát triển, đồng thời AI cũng đang phát triển. Chúng nó có thể sáng tạo ra tranh vẽ, có thể sáng tạo ra chữ viết, cũng có thể trở thành người máy có tư duy độc lập. Thành phố tương lai chính là thành phố phát triển khoa học kỹ thuật nhất nước chúng tôi. Trong thời gian tới, chúng ta không chỉ trải nghiệm được sự tiện lợi và nhanh chóng mà khoa học kỹ thuật mang lại, đồng thời còn phải giao lưu thân thiện với khoa học kỹ thuật.”

Nhân viên chương trình giới thiệu cho bọn họ một số tình huống của thành phố tương lai. Khi mọi người trước mắt đang bị hấp dẫn bởi thành phố khoa học kỹ thuật, hai người Diệp Nhàn Dương đứng ở phía sau bị nhân viên chương trình đưa xuống cuối cầu kính.