Chương 44

Trời xanh không phụ người có lòng. Cuối cùng mười phút sau, Lương Nguyệt ăn mặc, trang điểm tinh xảo đi vào phòng.

cô ta đã trang điểm đầy đủ, đội mũ và đeo trang sức. Quần áo rõ ràng đã được là ủi phẳng phiu, thậm chí cả tóc cũng được uốn xoăn.

“Sao mọi người……” Lương Nguyệt kinh ngạc nhìn mọi người, “Mọi người cứ mặc như vậy đã xuất phát à?”

So với Lương Nguyệt trang điểm tinh xảo từ đầu tới chân, bọn họ ăn mặc giản dị hơn nhiều.

Nhưng mọi người trong phòng không có ai để ý đến cô ta, thậm chí họ còn lười không thèm giả vờ.

Không khí trong phòng nhất thời xấu hổ không thôi. Cuối cùng vẫn là tổ chương trình lên tiếng giải vây.

“Nếu mọi người đã đến đông đủ thì xuất phát đến sân bay thôi.”

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên chương trình, mọi người đã lên xe chuẩn bị sẵn sàng đến sân bay.

Tổ chương trình mời tổng cộng chín vị khách mời. Mỗi chiếc xe có ba vị khách mời. Không biết có phải cố ý hay không, Lương Nguyệt đúng lúc ngồi chung một chiếc xe với Diệp Nhàn Dương.

Diệp Nhàn Dương hoàn toàn không có chút kiên nhẫn nào với Lương Nguyệt. Trên đường đi cô gần như không nói chuyện gì với cô ta.

Lương Nguyệt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngẫu nhiên mở miệng nói hai câu, mặc kệ hai người Diệp Nhàn Dương đều không để ý đến cô ta.

Lương Nguyệt trang điểm rất tinh xảo, đội mũ bucket, tóa xõa che nửa gương mặt, nhìn không ra rốt cuộc trên mặt cô ta có bị sưng hay không.

Diệp Nhàn Dương không để ý lắm. Lương Nguyệt cũng không nói chuyện phát sinh trong thời gian tắt đèn cho người khác biết. Dù sao lúc ấy ngoại trừ hai người các cô thì còn có người thứ ba. Suy cho cùng, chính cô ta mới là người đuối lý, gây sự trước.

Khi đoàn người đến sân bay, chỉ còn không đến mười phút là hết thời gian đăng ký. Bọn họ xuống xe lại bị nhân viên chương trình thúc giục, chạy như điên, không có chút hình tượng nào.

Bởi vì buổi sáng không có thời gian chuẩn bị cho nên các cô gái đều đi giày đế bằng, chạy bộ cũng không có áp lực gì.

Nhưng mà Lương Nguyệt không giống vậy. Cô ta đi một đôi giày cao đến mức hận không thể cao tới trời, căn bản không đuổi kịp những người khác.

“Chạy cái gì vậy? Đến trễ vài phút cũng không sao mà.”

Diệp Nhàn Dương nghe thấy vậy thì thay vì tức giận lại bật cười. Hiện tại cô thật sự nghi ngờ EQ của Lương Nguyệt chỉ có như vậy thì làm thế nào có thể trưởng thành đến hiện tại được?

Đến trễ vài phút thì làm sao? Máy bay cũng không phải được tổ chương trình bao toàn bộ. Thời gian của những người khác thì không phải là thời gian sao?

Hơn nữa, Lương Nguyệt không phát hiện ra, ngoại trừ cô ta thì ngay cả nhân viên chương trình cũng khiêng camera chạy sao?

Các vị khách mời chạy như điên đến trạm kiểm soát an ninh. Trên đường đã có rất nhiều người qua đường đã nhận ra bọn họ. Không ít người đã lấy di động ra quay phim, chụp ảnh bọn họ.

Sắc mặt mọi người đều có chút khó coi. Bởi vì Lương Nguyệt chuẩn bị quá lâu làm cho một đám người của công chúng như bọn họ phải chạy như điên để đuổi kịp máy bay, không có chút hình tượng nào. Không cần nghĩ cũng biết, sau khi bị đăng lên mạng sẽ bị cười nhạo như thế nào.

Sự nghiệp của họ đã gặp trở ngại ngay ngày thứ hai sau khi chính thức ghi hình. Ngay cả thánh nhân không khỏi cũng sẽ sinh ra vài phần oán khí. Huống chi, sau vài lần ở chung, bọn họ cũng không có ấn tượng tốt với Lương Nguyệt. Hiện tại, họ càng ước gì không có người này.

Nhân viên chương trình vốn dĩ phải mang theo rất nhiều đồ, tình huống bất đắc dĩ phải chạy một mạch đến cửa kiểm tra an ninh. Họ đã mệt đến thở hồng hồng rồi, trong lòng chắc hẳn đã mắng cô ta hàng ngàn lần.

“Tôi là người đến đầu tiên!”

Diệp Nhàn Dương chạy ở phía trước, hai tay chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn mọi người.

Hứa Ấu Lãng chạy sát phía sau, hô hấp không đều: “Tôi, tôi thứ hai.”

Diệp Nhàn Dương nhìn bộ dáng cậu ta mồ hôi đầy đầu, tấm tắc thở dài: “Cậu không được rồi, mới chạy mấy bước đã mệt mỏi như vậy à?”

Đôi khi Hứa Ấu Lãng thật sự không hiểu sao Diệp Nhàn Dương có thể dùng khuôn mặt xinh đẹp nói ra những lời làm người ta tức giận như vậy.

“Câm miệng.” Hứa Ấu Lãng trợn mắt nhìn cô một cái.

“Tôi thứ ba!” Tần Giác đến sau hai người, phối hợp giơ tay lên.

Dưới sự hướng dẫn của Diệp Nhàn Dương, bầu không khí trở nên bớt ngượng ngùng hơn.

“Không được, quả nhiên không phục không được rồi.”

“Buổi sáng tôi không ăn cơm. Nếu không thì các người tuyệt đối không thể thắng nổi tôi.”

“Nhớ lúc tôi còn đi học, tôi còn đứng hạng nhất trong bài kiểm tra thể dục đó.”

*

Nhân viên chương trình đưa giấy tờ và vé máy bay của họ cho nhân viên an ninh, để cho bọn họ xếp hàng kiểm tra theo thứ tự.

Khi xếp hàng kiểm tra qua an ninh, Diệp Nhàn Dương đứng ở phía sau đám người, nghe thấy một giọng nói hổn hển vang lên phía sau.

“Mọi, mọi người chờ tôi với……”

Diệp Nhàn Dương quay đầu lại nhìn, thấy hai chân Lương Nguyệt run rẩy, lớp trang điểm bị mồ hơi chảy ra ướt đẫm, tóc bết vào mặt, quần áo bị nhăn nheo vì chạy vội vàng. Lớp trang điểm vốn tinh xảo đã thay đổi hoàn toàn bộ dáng, so với bọn họ còn chật vật hơn vài phần.

Khi kiểm tra an ninh xong, đi vào khoang hạng nhất, những người khác đã hồi phục tinh thần lại. Chỉ còn Lương Nguyệt đang một mình dựa vào ghế thở dốc như trâu. Tiếp viên chu đáo rét cho cô ta một chén nước. Mọi người thuận tiện gọi một chút đồ ăn nhẹ để lấp bụng.

“Hả giận chưa?” Hứa Ấu Lãng nhỏ giọng hỏi.

“Tạm được.”

Diệp Nhàn Dương quả thật tức giận vì chuyện tối hôm qua nhưng cô cũng không muốn lúc nào cũng nhớ tới chuyện đó, dù sao cô cũng đã đánh trả lại rồi. Bình thường thì cô sẽ không chủ chủ động trêu chọc người khác, hy vọng Lương Nguyệt đừng không biết điều.

Tuy nói giữa các cô tồn tại quan hệ canh tranh nhưng nếu cạnh tranh công bằng thì cô hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Huống chi, Diệp Nhàn Dương không muốn lãng phí thời gian trên người Lương Nguyệt. Cho nên làm thế nào để sử dụng chính xác thân phận tổ chương trình đưa ra mới là ưu tiên hàng đầu.