Chương 2: Tình thương của cha?

Màng nhĩ của Diệp Nhàn Dương suýt chút nữa bị chọc thủng. Theo bản năng cô muốn giơ tay lên để che lỗ tai, thân thể lại không khống chế được.

Cô cảm giác như có một người nhét tóc mình vào trong tay cô, sau đó khuôn mặt liên tục đυ.ng vào tay cô, cô nâng chân lên ……

Được rồi, tình huống thực tế là thân thể này một tay nắm tóc người phụ nữ, một tay kia điên cuồng vả mặt người phụ nữ kia, thậm chí chân còn đạp vài cái.

“Bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu!”

Diệp Nhàn Dương đứng ở góc độ thứ ba, thuyết phục cơ thể mình buông tha cho người phụ nữ kia. Đương nhiên cũng không có tác dụng gì.

Trong những phút đầu tiên đi vào một không gian khác, Diệp Nhàn Dương đã thành công hiểu được hành động và lời nói không phù hợp có nghĩa là gì.

“Bên cạnh có người không? Nhanh kéo chúng ta ra.” Diệp Nhàn Dương không mở mắt ra được, không nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

Nhưng nếu bên cạnh có người thì tình huống này ít nhiều có chút quỷ dị.

Hốc mắt người phụ nữ đỏ bừng như người điên đánh nhau với người khác, trong miệng lại lẩm bẩm, giống như đang khuyên can.

Ngay sau đó Diệp Nhàn Dương cảm thấy cơ thể mình bị khống chế, kéo giãn khoảng cách với người phụ nữ kia.

“Diệp Nhàn Dương điên rồi! Diệp Nhàn Dương điên rồi!”

“A, tôi điên rồi.”

Làm sao một người làm công cần cù, chăm chỉ có thể không bị ép điên cơ chứ.

“Báo cảnh sát đi!”

“Đừng làm phiền chú cảnh sát.”

Diệp Nhàn Dương không muốn phát điên, thân là một thanh niên năm tốt, cả đời này cô chưa từng nói chuyện với chú cảnh sát, cô cũng không muốn vừa tới thế giới này đã phải đi vào cục cảnh sát.

“Nói vớ vẩn cái gì thế? Một vụ đánh nhau giữa các nghệ sĩ trong công ty lại kinh động đến cảnh sát. Chúng ta còn biết xấu hổ hay không?”

Diệp Nhàn Dương phụ họa nói: “Anh trai này nói đúng…… Cô cho rằng mình là ai chứ?”

Cô còn chưa dứt lời thì chủ đề đột nhiên thay đổi.

Hai chân Diệp Nhàn Dương không đứng vững, ngã xổm xuống dưới mặt đất.

“Nếu anh dám thì gọi cảnh sát bắt tôi lại đi!”

Vào phút thứ hai sau khi đến không gian xa lạ, Diệp Nhàn Dương càng hiểu sâu sắc hơn hành vi và lời nói không thể thống nhất là như thế nào.

Cho dù lời nói và hành vi không thống nhất, cũng không thể tua nhanh như vậy chứ. Hoàn toàn không cho cô thời gian phản ứng!

Diệp Nhàn Dương lấy lại quyền chủ động điều khiển cơ thể, sợ bọn họ báo cảnh sát. Cô lập tức đứng dậy từ trên mặt đất, chạy theo người đàn ông trước mặt không cho hắn đi báo cảnh sát. Cô nắm chặt lấy tay hắn, gửi cho hắn một tín hiệu thân thiện.

“Bắt đi! Bắt tôi lại đi!”

Diệp Nhàn Dương: “……”

Anh trai à, hy vọng anh có thể nhìn thấy sự quật cường của tôi, thấy rõ ý tốt trong nội tâm của tôi với anh.

“Đường tổng? Ngài đã tới……”

Diệp Nhàn Dương có chút mất trọng lượng, nháy mắt mất đi quyền khống chế cơ thể. Cô cảm giác bản thân dẫm lên giày cao gót đang chạy như điên.

Chị gái à, chị có đau không thế.

Diệp Nhàn Dương quả thực đau lòng cho thân thể mới của mình.

Không biết cô lại chạy tới nơi nào, trong tay bắt lấy một cánh tay khỏe mạnh.

“Đau đau đau……” Diệp Nhàn Dương rêи ɾỉ, đồng thời cảm giác hình ảnh trước mắt dần dần rõ ràng hơn.

Diệp Nhàn Dương nhìn người đàn ông thân thể cường tráng trước mặt mình.

Cô nắm chặt lấy cánh tay người đàn ông, khóe mắt nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo sơ mi màu xám phẳng phiu của người đàn ông.

“Đường Diệc……”

Bên phải hắn có một cô gái dịu dàng, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Chuông báo động trong đầu Diệp Nhàn Dương vang lên.

Đường Diệc? Nam nhân thiết kế nguyên thân chết oan uổng? Như vậy, cô gái kia chẳng phải là……

Diệp Nhàn Dương nước mắt đầy mặt ngẩng đầu. Cô nhìn thấy quai hàm gần như hoàn hảo của người đàn ông đang căng thẳng, ánh mắt tức giận. Phảng phất ngay giây sau có thể bóp chết cô. Chỉ là ngại thân phận, hắn không thể ra tay với một người con gái yếu đuối như cô trước mặt mọi người.

Diệp Nhàn Dương khóc, thật sự đã khóc.

Hệ thống không lừa cô. Quả thật là cô đã đến trước khi hắc hoá, chẳng qua là đang trên đường hắc hoá mà thôi.

“Diệp, Nhàn, Dương.” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.

“A?” Diệp Nhàn Dương nghẹn ngào nức nở.

Anh trai à, trước kia thân mật dây dưa trước mặt anh cũng là do tôi thân bất do kỷ thôi!

“Khi ký hợp đồng tôi đã nói với cô rất rõ ràng. Tôi nâng đỡ cô cũng chỉ vì cô giống một người quen cũ của tôi.”

“Hu hu hu tôi biết.”

Cô biết, cô thật sự biết mà.

“Tôi và cô chưa có bất kỳ tình cảm nào, cũng không có bất cứ hành vi không hợp quy củ nào, cô hà tất……”

Trong lòng Diệp Nhàn Dương cảm thấy ủy khuất, nước mắt rưng rưng nói: “Tình cảm cha con cũng không có sao? Anh nói bậy, tôi không tin.”

Anh làm ơn tỉnh táo một chút đi! Anh cho nguyên thân nhiều tài nguyên như vậy, tiêu tốn nhiều tiền như thế. Cô ấy gọi anh một tiếng là cha cũng không quá đáng!

Người đàn ông có lẽ đã tức giận đến hồ đồ, tức giận nói: “Không có!”

Sau đó, toàn trường yên tĩnh mấy giây.

Quyền khống chế thân thể lại một lần nữa trở lại trên tay Diệp Nhàn Dương.

Hai mắt cô ngấn lệ, mông lùng, quay đầu nhìn xung quanh.

Bản thân đang đứng ở sảnh chính của công ty, xung quanh có rất nhiều nhân viên, đám đông ồn ào bởi vì một câu này của cô mà im lặng như tờ.

Đối diện với Diệp Nhàn Dương là một cô gái diện mạo dịu dàng đang ngơ ngác nhìn cô.

Toàn trường vẫn còn im lặng ít nhất mười giây.

Diệp Nhàn Dương hít cái mũi đỏ bừng, yên lặng buông cánh tay người đàn ông ra.

“Cô nói cái gì?” Người đàn ông phản ứng lại, nheo mắt nguy hiểm.

Diệp Nhàn Dương: “……”

Việc đã phát triển đến mức này, nước đổ khó hốt.

Cuối cùng Diệp Nhàn Dương cũng đồng thời khống chế được lời nói và hành động. Ai biết có thể lại đột nhiên biến mất hay không.

Cô ậm ừ nói: “Anh đối xử với tôi rất tốt, cho tôi tiền tiêu lại cho tôi tài nguyên, còn không cần đền đáp. Đây chẳng lẽ không phải tình thương của cha sao.”

Thanh âm Diệp Nhàn Dương nghẹn ngào, so với nam chủ đang tức giận, cô tin tưởng nữ chủ thoạt nhìn dịu dàng kia tốt tính hơn nhiều. Cô lặng lẽ dịch vài bước sang bên cạnh cô ấy.