Chương 3: Tố khổ

Cô nhìn vẻ mặt nữ chủ đang bối rối, nói: “Anh không thể có bạn gái rồi thì không cần con gái nữa chứ.”

Diệp Nhàn Dương nắm chặt tay áo chị tiên nữ, lắc lắc làm nũng, nói: “Chị ơi, hiện tại anh ta đối với em như vậy. Về sau khi hai người kết hôn, có con nhỏ thì làm sao bây giờ.”

Gương mặt chị tiên nữ đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Quần chúng vây xem cũng bối rối:

“Cái gì thế này…… Đường tổng hiểu sai ý à?”

“Có chút đạo lý, người bên ngoài không phải đều nói Diệp Nhàn Dương là con gái ruột của công ty chúng ta sao?”

“Cho nên…… Cô ta và Đường tổng là tình cảm cha con?”

Diệp Nhàn Dương cẩn thận nhìn nam chủ.

Tốt rồi, mặt hắn còn đen hơn trước đó.

***

Năm phút sau, Diệp Nhàn Dương đứng ở văn phòng giám đốc.

Văn phòng có ánh sáng rất tốt, rộng rãi và sáng sủa, trưng bày các loại đồ cổ khác nhau.

Sắc mặt Đường Diệc âm trầm ngồi ở trước bàn làm việc. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính trong suốt chiếu vào phía sau lưng hắn làm cả khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối.

“Đường tổng, Diệp Nhàn Dương động thủ đánh tôi ở trước mặt mọi người. Mọi người trong công ty đều có thể nhìn thấy!”

Người phụ nữ che lại khuôn mặt sưng như đầu heo của mình, nhỏ giọng khóc nức nở nói.

Diệp Nhàn Dương quay đầu lại nhìn, quả thật là bị thương không nhẹ. Khuôn mặt bị bầm tím, sưng tấy. Nguyên thân ra tay quá nặng. Hiện tại cô vẫn cảm thấy lòng bàn tay còn đau đấy.

Đường Diệc hoàn toàn không có phản ứng gì, đôi mắt đen tối nhìn Diệp Nhàn Dương. Người này sau khi nhận thấy ánh mắt hắn thì cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Bàn làm việc ở đối diện khu vực nghỉ ngơi, nữ chủ của quyển sách này—— Ôn Hiểu, vừa uống trà, vừa nhìn một màn này, gương mặt vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

“Đường Diệc, để vị tiểu thư này đi bệnh viện kiểm tra trước đi.” Giọng nói mềm mại, ôn hòa của Ôn Hiểu vang lên.

Đường Diệc hồi phục tinh thần, nhìn về phía Ôn Hiểu, ánh mắt lập tức dịu dàng, nói: “Thời gian không còn sớm, em về trước ăn chút gì đó đi.”

Chậc chậc chậc.

Diệp Nhàn Dương thở dài trong lòng. Nhân viên bị thương ở trong mắt anh còn không bằng người trong lòng đói bụng một lát đâu. Anh xứng đáng là hình mẫu người đàn ông có đạo đức.

Ôn Hiểu lắc đầu nói: “Không sao, em chờ anh.”

Đường Diệc gật đầu, ánh mắt lại quay trở lại trên người hai người Diệp Nhàn Dương, nháy mắt lạnh hơn mấy độ.

Diệp Nhàn Dương vô cùng có nhãn lực, nói: “Giám đốc Đường, anh vẫn nên dẫn Ôn tiểu thư ra ngoài ăn cơm trước đi.”

Đại khái là nhớ tới lời nói trước đó của Diệp Nhàn Dương, vẻ mặt Ôn Hiểu xấu hổ, nói với cô: “Tôi không sao, chuyện của các người quan trọng hơn.”

Đường Diệc nheo mắt lại, sau đó lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nói: “Nếu đã như vậy thì vẫn nên giao cho cảnh sát xử lý đi.”

“Đường tổng!” Diệp Nhàn Dương khó có thể tin ngẩng đầu.

Đường Diệc cười lạnh nói: “Có vấn đề gì sao?”

Ánh mắt Diệp Nhàn Dương u oán nhìn hắn, lại quay đầu lại nhìn Ôn Hiểu. Ý tứ kia không cần nói cũng biết.

Có lẽ Đường Diệc lại nhớ tới lời nói của Diệp Nhàn Dương ở sảnh chính, sắc mặt hắn lại tối thêm vài phần.

Người phụ nữ kia đắc ý dào dạt liếc mắt nhìn Diệp Nhàn Dương một cái. Nếu báo cảnh sát đương nhiên sẽ là một đòn chí mạng với Diệp Nhàn Dương. Về sau cô ta sẽ không còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa. Xem về sau cô ta có tư cách gì diễu võ dương oai, không coi ai ra gì.

“Đường tổng, mọi việc đều có nguyên nhân. Tại sao anh không hỏi tôi nguyên nhân vì sao tôi đánh cô ta trước?” Diệp Nhàn Dương nghiêm mặt nói.

“Hả?” Đường Diệc nhướng mày.

Diệp Nhàn Dương hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Khi mở ra lần nữa, hốc mắt đã đỏ bừng.

Chê cười, Diệp Nhàn Dương không phải người xuất thân chính quy nhưng lại có thể dựa vào kỹ thuật diễn để bước chân vào giới giải trí đấy.

“Đường tổng, Ôn tiểu thư, tôi chỉ là một nữ nghệ sĩ, là người của công chúng. Nhưng cô ta lại ở trước mặt mọi người nói tôi có thể làm bất cứ việc gì…… Công ty nhiều người như vậy, nhiều tai mắt như vậy. Nếu có người tin tưởng, truyền ra ngoài, các người bảo tôi phải làm sao bây giờ?”

Đôi mắt Diệp Nhàn Dương đầy những giọt nước mắt trong suốt, giọng nói nghẹn ngào.

“Cho dù tôi không phải nhân vật của công chúng, tôi chỉ là một cô gái bình thường. Nhưng có loại tin đồn này, tương lai của tôi phải làm như thế nào? Tôi còn có thể tiếp tục sống được không? Loại tội danh này có lẽ sẽ một truyền mười mười truyền trăm. Cho dù là giả thì về sau cũng sẽ biến thành sự thật. Đến lúc đó tôi sẽ hết đường chối cãi. Đời này của tôi xem như hủy rồi!” Diệp Nhàn Dương chân thành nói.

Theo Diệp Nhàn Dương biết, sau khi nguyên thân tốt nghiệp đại học thì ký hợp đồng với công ty luôn, chưa từng yêu đương, một lòng lưu luyến, si mê Đường Diệc. Đường Diệc cho cô của cải, vật chất nhưng lại không hề cho cô tình cảm. Cô nào có cơ hội phát triển mối quan hệ với người khác chứ?

Diệp Nhàn Dương nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Hiểu, nói: “Ôn tiểu thư, chị cũng là một cô gái, chị cũng biết loại lời đồn này sẽ khiến em tổn thương lớn đến mức nào. Nếu em không kịp ngăn cản cô ta, dùng bạo lực che giấu sự việc. Về sau em làm sao có thể sống được!”

Nước mắt Diệp Nhàn Dương tí tách rơi xuống, cô ôm mặt khóc lóc thảm thiết.

Người phụ nữ kia trừng lớn mắt nhìn Diệp Nhàn Dương, sắc mặt tái nhợt, giải thích nói: “Đường tổng, tôi không phải người duy nhất nói như vậy. Cả công ty đều……”

Diệp Nhàn Dương càng khóc to hơn, “Đường tổng, tôi đi theo anh hai năm, tôn kính anh, kính trọng anh. Tôi biết anh dốc lòng bồi dưỡng tôi. Tôi càng coi anh trở thành cha mẹ tái sinh ra tôi…… Bọn họ lại cảm thấy tôi một lòng muốn chia rẽ anh và Ôn tiểu thư. Thậm chí còn bịa ra loại lời đồn này để tổn thương tôi. Bọn họ không chỉ tổn thương tôi mà còn vũ nhục anh nữa! Tôi biết anh luôn một lòng si tình với Ôn tiểu thư. Ở trong lòng tôi, anh chính là cha mẹ tái sinh ra tôi. Ôn tiểu thư cũng giống như vậy …… Nhưng bọn họ, bọn họ lại đối xử với tôi như vậy. Tôi làm sao có thể sống nổi!”