Chương 1: Xuyên sách

Khi màn đêm buông xuống, trên màn hình đèn LED ở quảng trường trung ương chiếu một đoạn phóng sự về Lễ Tình Nhân ngày Thất Tịch.

Diệp Nhàn Dương mặc trang phục thú bông ếch xanh, ngồi xổm trong mộc góc chờ thời gian đếm ngược.

Cô đã lăn lộn ở giới giải trí nửa năm, đóng vài bộ phim dở tệ, chưa bao giờ xuất hiện trong Chương trình giải trí, thù lao đóng phim cũng ít đến đáng thương.

Đã từng có fans hỏi cô, nước trong giới giải trí rốt cuộc có sâu hay không.

Diệp Nhàn Dương im lặng vài giây rồi trả lời đối phương: “Tôi đứng ở mép nước, anh hỏi tôi nước có sâu không không phải có chút tàn nhẫn sao.”

Hai tháng sau, vị fans này đã dùng số tiền lớn để mời cô làm người hỗ trợ tặng nhẫn trong buổi cầu hôn của mình.

Dù sao Diệp Nhàn Dương cũng là người của công chúng, đóng vai trò là người hỗ trợ tặng nhẫn ở hiện trường cầu hôn nói ra ít nhiều cũng có chút rẻ tiền.

Nhưng mà vào giờ khắc này, Diệp Nhàn Dương mặc bộ đồ thú bông ngồi xổm ở chỗ này trong thời tiết mùa hè. Đơn giản là vì cái giá vị fans này trả cho cô cao hơn tất cả tiền lương và thù lao đóng phim của cô cộng lại rất nhiều.

“Năm, bốn, ba, hai, một…… Lan Lan, gả cho anh đi!”

Diệp Nhàn Dương lập tức đứng dậy, cầm hộp nhẫn chạy tới.

“Em đồng ý!”

“Thật tốt quá!”

Ai ngờ, nhẫn còn chưa lên sân khấu thì nữ chủ đã đồng ý lời cầu hôn rồi.

Hai người cảm xúc kích động, nam chủ hưng phấn bế nữ chủ lên xoay vòng hai cái.

Chỉ nghe “Bùm” một tiếng, đầu thú bông ếch xanh không tiếng động, rơi xuống mặt đất.

Đương nhiên, không phải do cô đá.

Diệp Nhàn Dương ở trong bộ đồ thú bông suốt một giờ, hơn nữa bởi vì động tác đứng dậy quá nhanh nên bị tụt huyết áp, không thể thở được.

……

【 hệ thống 9958 luôn sẵn sàng phục vụ ngài. 】

Diệp Nhàn Dương ngồi ở trong khoảng không, im lặng một lát, hỏi: “Cậu dự định phục vụ tôi như thế nào?”

【 Diệp Nhàn Dương, nữ, 23 tuổi, sau khi cha mẹ ly hôn thì mỗi người tự lập gia đình riêng, bằng cấp chính quy, không xe không nhà ……】

“Dừng lại! Thân phận của tôi như thế nào còn cần phải cậu nói cho tôi biết sao?”

Diệp Nhàn Dương thật lo lắng kế tiếp nó sẽ nói “độc thân, chết đột ngột ở hiện trường fans cầu hôn”.

【 hệ thống đã chọn ghép cho ngài một nhân vật giả thuyết trùng họ, trùng tên. Xin hỏi có muốn chấp nhận hay không. 】

Diệp Nhàn Dương do dự nói: “Có ý gì?”

【 Dương thọ của ký chủ chưa hết, sẽ tiếp tục kéo dài ở không gian khác. Xin hỏi ngài có muốn chấp nhận hay không. 】

“Có chỗ tốt gì không?”

【 Ngài có thể kế thừa toàn bộ tài sản kếch xù của nguyên thân. 】

Diệp Nhàn Dương quyết đoán lựa chọn chấp nhận.

【 Chúc mừng ký chủ đã nhập vai nhân vật giả thuyết thành công. Xin mời đọc kỹ hướng dẫn tái sinh. 】

Trước mặt cô xuất hiện một quyển sách không có tên, mở ra trang thứ nhất, nội dung bên trong là một nhân vật giả thiết trùng họ trùng tên với cô.

“Diệp Nhàn Dương, nữ phụ ác độc, dụng mạo tương tự nữ chủ bởi vậy nhận được ưu đãi của nam chủ……”

Đọc xong giả thiết nhân vật, Diệp Nhàn Dương tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.

Nguyên thân là chim hoàng yến được nam chủ nuôi dưỡng bên người có năm phần tương tự nữ chủ.

Nam chủ tiêu tiền cho cô ấy, cho cô ấy tài nguyên trong giới giải trí. Ngoại trừ tình cảm và thân thể, cái gì nam chủ cũng cho cô ấy.

Về sau nữ chủ về nước, vì chướng mắt cô ấy nên nam chủ lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với nguyên thân, dẫn đến nguyên thân hắc hóa. Nguyên thân không biết tự lượng sức mình đi ức hϊếp nữ chủ, cuối cùng bị nam chủ thiết kế gϊếŧ chết.

Diệp Nhàn Dương thật sự không hiểu.

Người ta không cần tình cảm cũng không cần thân thể của cô, lại nguyện ý cho cô tiền và tài nguyên, còn không bắt cô gọi hắn là cha, rốt cuộc cô còn không thỏa mãn cái gì?

Thậm chí khi đoạn tuyệt quan hệ hắn cũng bồi thường cho nguyên thân một căn phòng và tài nguyên tham gia show giải trí hàng đầu.

Loại đãi ngộ này khiến cho Diệp Nhàn Dương nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.

Diệp Nhàn Dương lật sách đọc nội dung cốt truyện, xác nhận nguyên thân chính là nhân vật ác duy nhất chết thảm trong cuốn tiểu thuyết sủng ngọt này.

“Không phải tôi trọng sinh đúng lúc sau khi nguyên thân hắc hóa đấy chứ?”

Vậy kết quả vẫn là chết thẳng cẳng như cũ thôi.

【 Xin ký chủ yên tâm, thời điểm trọng sinh là trước khi nguyên thân hoàn toàn hắc hoác. 】

Diệp Nhàn Dương nhẹ nhàng thở ra, “Vậy thì tốt rồi.”

【 Xin ký chủ chú ý, bởi vì việc hoàn toàn nhập vai cần thời gian nhất định. Cho nên, sau khi ngài tiến vào thân thể của cô ấy sẽ có một khoảng thời gian thích ứng. 】

“Sau đó thì sao.” Diệp Nhàn Dương không quan tâm.

【 Trong thời gian thích ứng có lẽ sẽ xuất hiện hành động và lời nói không thể nào thống nhất. Nhưng hai cái ít nhất có một cái ngài có thể tự do kiểm soát. Hơn nữa sẽ không thể tác động từ bên ngoài. 】

Diệp Nhàn Dương nghe được vẻ mặt mê mang: “Có ý gì?”

【 xin lỗi, thời gian không còn sớm, khi ngài tới sẽ biết. 】

Nói xong, quyển sách trên tay Diệp Nhàn Dương biến mất. Thân thể đột nhiên rơi xuống, trời đất quay cuồng.

“Này, chị Nhàn Dương, chị bận trăm công ngàn việc vậy sao lại có thời gian rảnh đến công ty thế?”

Bên tai Diệp Nhàn Dương vang lên giọng nói của một người phụ nữ, chóp mũi ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc, đầu óc cô còn chưa kịp phục hồi, nhất thời cảm thấy buồn nôn.

“Thật xin lỗi, có chút ghê tởm, phiền cô tránh xa tôi một chút.” Diệp Nhàn Dương nghe thấy bản thân đang nói chuyện.

Cô cố gắng mở to mắt nhưng không thể nào làm được.

“Con khốn! Mày nói cái gì?!” Người phụ nữ nói với giọng khó tin, “Đường tổng sẽ chấm dứt hợp đồng với mày ngay lập tức. Mày còn tưởng bản thân là nghệ sĩ được công ty đánh giá cao sao?”

“Bốp ——”

Lòng bàn tay Diệp Nhàn Dương tê dại. Cô bảo đảm tuyệt đối không phải bản thân ra tay, hình như…… Có người giơ mặt đập vào tay cô.

“Cô bình tĩnh một chút đi, ăn vạ là trái pháp luật đấy.” Diệp Nhàn Dương cố gắng làm cho giọng nói mình bình tĩnh.

“A —— mày dám đánh tao!?” Người phụ nữ hét lên một tiếng, “Mày là một con khốn vô dụng……”