Chương 11.2



Vòng chung kết chạy tốc độ được tổ chức ở Nam Thành nên cậu phải về chuẩn bị.

Cậu hỏi qua Cẩu Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên đáp: "Chờ lát, tao đang kiểm tra sổ sách.”

“Nếu mày vội thì về trước đi, tao sẽ tự lái xe sau.”

Tạ Phong Hành ra khỏi biệt thự, vừa mở cửa xe đã thấy Lục Trì đang hút thuốc bên vệ đường.

Hắn đứng một mình dưới ngọn đèn đường, rất quái gở, lạnh lùng, giống như đang có một tia tức giận âm trầm.

Chợt nhớ tới đoạn đối thoại cha con rất không thoải mái vừa mới nghe được, Tạ Phong Hành hơi do dự một lúc rồi đóng cửa xe đi về phía Lục Trì.

"Lục tổng."

Lục Trì quay đầu nhìn cậu, kẹp điếu thuốc trong tay: "Phải đi?"

Tạ Phong Hành gật đầu: "Tại sao anh lại đứng một mình ở đây?"

"Ra ngoài hóng gió đi."

“Gió từ bờ biển vào rất dễ chịu.”

Tạ Phong Hành lại tiếp tục đề nghị, “Hay là, tôi đi cùng anh một chút.

Lục Trì nhìn cậu, hỏi: "Cậu không phải muốn về sao?"

"Không vội.”

Nói xong, cậu liền dẫn đầu đi về phía bãi biển.

Đi được vài bước, cậu quay đầu nhìn lại, thấy Lục Trì đã bắt đầu đi theo.

Mặt trời đã lặn hoàn toàn, nhường chỗ cho mặt trăng sắp mọc lên, trên bãi biển có rất nhiều người, gió biển cuốn theo từng đợt sóng ập đến, Tạ Phong Hành đơn giản cởi giày, chân trần giẫm lên cát đi dạo.

"Ký chủ, cậu đã bắt đầu làm nhiệm vụ rồi à?" Tiểu Ái nói "Tôi còn chưa biết nhiệm vụ chi tiết, khuyên cậu không nên làm càn.”

“Mặc kệ nhiệm vụ sau này là gì, bây giờ lấy lòng anh ta cũng không có hại gì."

“Vạn nhất đến lúc đó là muốn đối địch với anh ta thì sao?”

"Như vậy càng tốt, trên cơ sở tình yêu, hận thù càng thấu xương." Tạ Phong Hành nói.

“Tiếc ghê, sao cậu lại không thấy được ngón tay cái của tôi giơ lên chứ?" Tiểu Ái nói, "Cậu mẹ nó thật độc ác.

“Mày không thấy Lục Trì này, trước mắt đã có chút thảm rồi sao?”

“Thảm à?” Tiểu Ái hỏi, "Chẳng phải trong nhà có quyển kinh khó niệm thôi à, nhà ai mà chẳng có, nhà cậu cũng có. Tôi thấy cậu là thích người ta rồi thì có.”

“Thích là cảm giác gì, tao như nào lại vậy? "Tạ Phong Hành hỏi.

Tiểu Ái cười hì hì hai tiếng, không nói nữa.

“Quên đi, nói thật cho mày biết." Tạ Phong Hành nói, "Tao nhớ rất kỹ vết sẹo trên người anh ấy.”

Đó hẳn là vết sẹo hắn để lại khi còn đi lính.

Dù tương lai có ra sao, ít nhất hiện tại, cậu vẫn dành cho hắn sự ngưỡng mộ nhất định.

Cậu khâm phục tất cả những người đã đổ máu vì nước, vì dân.

Tạ Phong Hành nhìn thoáng qua mặt biển, nói: "Mặt trăng thật lớn, còn có hai chiếc liền."

Lời này cậu nói cho Lục Trì nghe.

Cậu chỉ chỉ: "Trên trời có một, dưới biển có một."

Trong bài thơ có câu: "Trăng trên biển là trăng trên trời".

Gió đêm thổi loạn tóc cậu, thoạt nhìn non nớt đơn bạc, giống thiếu niên.

Câu tiếp theo của bài thơ này là, người trước mắt là người trong lòng, cho nên lời này kỳ thật là có chút mập mờ, nhưng là từ trong miệng Tạ Phong Hành nói ra, lạnh lùng, tuyệt không làm cho người ta suy nghĩ nhiều.

Cảm xúc phiền não giống như bị Tạ Phong Hành và gió biển ướŧ áŧ xoa dịu. Lục Trì nhìn hai mặt trăng, mặt trăng trên trời rất yên tĩnh, trọn vẹn, nhưng mặt trăng dưới biển lại dập dìu theo sóng nước.

“Chuẩn bị thi đấu thế nào rồi? "Lục Trì đột nhiên hỏi.

“Tôi nhất định sẽ giành hạng nhất."Tạ Phong Hành nói.

Lục Trì đã quen với sự tự tin ngông cuồng của cậu, chỉ nói: "Lần trước Tống Ngọc không tiết lộ bản lĩnh thật sự của hắn.”

“Tôi cũng không." Tạ Phong Hành nhìn hắn.

Lục Trì cười, nói: "Được."

“Trông anh chẳng giống lính đặc chủng chút nào.” Tạ Phong Hành nói.

Lục Trì nói: "Cậu biết không ít nhỉ?”

“Nghe Tiểu Xuyên nói sao?”

“Sao lại không giống?”

"Anh quá thâm trầm. Tôi nghĩ rằng những người lính đều thực hung mãnh."

Lục Trì cười khẽ, nói: "Tôi cũng không thể hung dữ với cậu.”

“Vậy có thể hung dữ với người khác một chút. Đừng ủy khuất chính mình, cứ như vậy làm đi.”

Lục Trì dừng lại nhìn cậu, dưới ánh trăng hắn càng cao lớn hơn, tóc ngắn dựng ngược, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi thẳng như báng súng.

Lục Trì sắc mặt rất chính trực, nhưng lông mày hình dáng lại cực kì sắc bén, lúc không cười, ánh mắt tựa hồ đang nhìn chằm chằm con mồi, sắc bén thấy rõ.

Tạ Phong Hành cảm thấy mình nói có thể hơi nhiều.

Cậu còn chưa kịp giải thích, Lục Trì đã nói: "Chuyện này không giống như lời cậu sẽ nói. Nghe nói cậu sống chết vì Tống Ngọc, đã lâu không thấy cậu cười.”

Tạ Phong Hành không ngờ hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, cậu bĩu môi, nói: "Tôi không thích cười, không liên quan gì đến Tống Ngọc.”

Lục Trì tiếp tục đi về phía trước, nói: "Không phải, trước kia cậu rất thích cười.”

Tạ Phong Hành sửng sốt một chút, theo kịp bước chân Lục Trì: "Thật sao?"

Cậu quên mất.

Trước kia cậu là cái dạng gì, chỉ có văn từ và những lời Tiểu Ái miêu tả mới hình dung ra một ít, nhưng chính cậu cũng không nhớ rõ được.

"Mọi người đều có lúc thay đổi." Cậu nói.

“Lần thứ hai rồi.”

“Cái gì?”

“Lần thứ hai cậu nói ra lời này." Lục Trì nói.

Tạ Phong Hành không biết những lời này có cái gì đáng giá đặc biệt nói ra.

Cậu chỉ đành thuận miệng giải thích qua loa một chút mà thôi.

Kết quả Lục Trì nói: "Lời này nghe có vẻ rất đau lòng.”

Tạ Phong Hành nói: "Anh sẽ không thật sự cho rằng tôi là vì Tống Ngọc mới biến thành như vậy chứ? Tống Ngọc tính là thứ gì, tôi không muốn người khác nghĩ tôi biến thành như bây giờ là vì hắn. Trước kia, tôi từng thích cũng không ít người, Tống Ngọc trong số đó không hề có cảm giác tồn tại. Tôi là hoa si, là Hải Vương.”

“Cái này tôi tin.” Lục Trì nói.

“Có một năm tôi về thăm người thân, cậu đưa thư tình cho tôi, nói thích tôi, năm thứ hai tôi chấp hành nhiệm vụ xong trở về, cậu liền đuổi theo sau mông người khác.”

“……”

Tạ Phong Hành: "Có sao?"

Dựa theo thiết lập của con người mà nói, tựa hồ quả thật không kỳ quái.

Nghe nói trước khi nói chuyện yêu đương với Tống Ngọc, cậu rất mê trai, không có đạo lý buông tha cho người đàn ông ưu tú như Lục Trì.

Xấu hổ chết mất!

Cũng may, cảm giác xấu hổ của cậu cũng không cảm nhận được mãnh liệt lắm.

“Haizz." Cậu đút tay vào túi, giọng điệu càng nồng nhiệt hơn, "Tuổi trẻ ai chẳng có quá khứ không tốt chứ. Lục tổng, chúng ta đều nhìn về phía trước, quên hết quá khứ đi được không? Quan trọng là hiện tại tôi vô dục vô cầu, một lòng thích đua xe.”

Ánh trăng trở nên dày đặc, Lục Trì nói: "Cái miệng nhỏ, rất biết nói.”

Ngữ khí đột nhiên có chút ngả ngớn, hơn nữa mấy chữ đầu, giống như thật sự là nhìn chằm chằm môi của cậu nói.

Tạ Phong Hành nhướng mày, xách giày tiếp tục đi về phía trước. Gió biển thổi rối tóc cậu.

Lục Trì đi theo, dưới ánh trăng, cát có màu trắng bạc, nhưng đôi chân trần lộ cả bắp chân của Tạ Phong Hành còn trắng hơn cả bãi cát.

Là một màu trắng sữa.

Lục Trì nghĩ.

Đi dọc theo bờ biển một vòng, Tạ Phong Hành trở về.

“Ai u."Tiểu Ái nói.

“Làm sao?”

“Vừa rồi cậu nói rất nhiều nha.”

Tạ Phong Hành nói: "Ý mày là gì?”

“Hiếm khi thấy cậu nói nhiều như vậy, lúc cuối còn cố ý giả bộ vui vẻ nữa.”

“An ủi người khác cũng phải nói đùa vài câu thôi.”

"Xin hỏi, cậu đối với Lục Trì vì sao lại đặc biệt như vậy?"

“Có ư?”

Tạ Phong Hành vừa lái xe vừa nghĩ, hình như cậu cũng có chút đặc biệt với Lục Trì.

Chẳng lẽ là bởi vì thân phận của cậu?

Là cảm thấy hoàn cảnh gia đình phức tạp của Lục Trì và cậu có chỗ đồng bệnh tương liên.

“Tao luôn cảm thấy lúc trước tao và anh ấy đã từng xảy ra chuyện gì." Tạ Phong Hành gãi nhẹ cái mũi.

Không thể kiểm soát tình hình chung khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu.

Cậu hỏi Tiểu Ái: "Đây có thể gọi là yêu không?”

Tiểu Ái nói: "Cậu đừng làm tôi sợ, tôi phải nhanh nhanh kiểm tra lại trạng thái định dạng hiện tại của cậu mới được.”

Khoé miệng Tạ Phong Hành hơi giương lên, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, trong lòng như đang có sóng biển lưu động, rốt cục lại không gợn sóng nổi, chỉ có hai vầng trăng sáng trên bầu trời được giữ lại.