Chương 12

Lục Trì ngồi ở trong xe, nhắm hai mắt lại.

Hắn phát hiện, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều hiện lên hình ảnh Tạ Phong Hành.

Tạ Phong Hành có tính cách cá nhân quá đặc trưng, cực kỳ tốt đẹp, lại cực kỳ lạnh nhạt, tựa như thần linh, chỉ cần tiếp xúc một chút, liền giống như ở trong đầu ngươi hạ một ấn ký, xóa cũng xóa không được.

Huống gì bọn họ còn từng quen biết.

Hắn nhớ tới Tạ Phong Hành lúc trước, lại nghĩ đến Tạ Phong Hành hiện tại, cảm giác này cực kỳ vi diệu, thật giống như là một viên minh châu phủ bụi, đột nhiên bị lau đi bụi bặm bên trên, thế nhân mới biết nó tỏa sáng rực rỡ nhường nào.

Tạ Phong Hành một chút cũng không giống một tay đua.

Các tay đua xe giống nhau đều có vẻ ngoài cường tráng, không như Tạ Phong Hành, thân hình quá mức đơn bạc.

Cậu cũng thực sự không lạnh nhạt như vậy, thời điểm nguyện ý nói chuyện, cái gì cũng dám nói, người cũng có chút cuồng vọng, hình thành vẻ đối lập vi diệu với dáng vẻ lạnh băng bên ngoài.

Lục Trì không đi đến bãi đua xe quốc tế Bắc thành.

Tạ Phong Hành mới vừa trở về, Tiểu Ái liền nói cho cậu một cái tin tức xấu.

Nhiều ngày nay không thấy Tống Ngọc, Tống Ngọc đối với hắn giá trị tình yêu đã xuống mức âm điểm. Chiều nay Trần Hi thời điểm đóng phim ở đoàn phim, Tống Ngọc đi tham ban.

Tạ Phong Hành nhìn thoáng qua video tham ban được lan truyền trên mạng.

Trong video, Tống Ngọc thoạt nhìn so với ngoài đời càng văn nhã phong lưu hơn, hắn thay đổi mắt kính, khung kính đen làm hắn thêm vài phần nho nhã, Trần Hi mỉm cười ngượng ngùng lại ngọt ngào, hiển nhiên đã có vài phần động lòng.

“Cậu mau mau nắm chặt thời gian.” Tiểu Ái nói, “Trần Hi sắp bị hắn đuổi được tới tay rồi.”

Tạ Phong Hành “Ừm” một tiếng, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, duỗi tay phất sợi tóc mái rủ xuống trán: “Ngày mai là chung kết rồi.”

Đây là lần đầu tiên Tống Ngọc đến đoàn làm phim.

Tuy rằng là một tay đua, nhưng bởi vì có tướng mạo xuất chúng, hắn ở trong giới đua xe vẫn luôn được xem như nhân vật cấp minh tinh, có rất nhiều fan bạn gái, ngẫu nhiên cũng tham gia một chút hoạt động giới giải trí quan trọng, hắn đối với phóng viên, đối với giới nghệ sĩ, đều có một loại sức hút không thể miêu tả.

Hắn không có khả năng cả đời đua xe, nguyên lai hắn nghĩ chờ tới sau khi giải nghệ, hắn liền tiến vào giới giải trí.

Đại khái bởi vì Trần Hi, người trong đoàn phim đối với hắn đều thập phần khách khí, sau khi phân phát đồ uống mang đến, Tống Ngọc liền ngồi bên cạnh xem Trần Hi đóng phim.

Có người đến tham ban đối với Trần Hi trở nên không giống nhau, thấy như thế nào cũng trở nên có khí chất.

Trần Hi quay chụp chính là một bộ phim dân quốc, mặc vào tây trang trắng, tóc vuốt lên, một cái dân quốc công tử dần dần hiện ra trước mắt. Thế gian qua màn ảnh làm người ta mê muội, hết thảy đều như mang xúc cảm khác, Trần Hi đứng ở trung tâm, đẹp như họa.

Tống Ngọc tự luyến mà nghĩ, nếu hắn mà tiến vào đoàn phim, khẳng định so với Trần Hi càng hợp hơn, mang mắt kính gọng vàng, hắn chính là nam chính dân quốc không thua bất cứ ai.

Hiển nhiên đạo diễn cũng nghĩ như vậy, nhiệt tình mời hắn làm khách mời một chút.

Tống Ngọc thực vui vẻ, mặt ngoài uyển chuyển cự tuyệt, nhưng cuối cùng cũng mặc lên diễn phục, làm cái khách mời người qua đường Giáp, hắn đại khái có năm giây màn ảnh, sắm vai một cái đại lão quần chúng trong quán. Trần Hi diễn thời điểm từ trong quán đi ra, thời điểm trước khi rời đi cùng hắn nhìn thoáng qua nhau.

Chỉ là vài giây màn ảnh, bọn họ lại lặp đi lặp lại quay chụp vài lần. Quay xong, Tống Ngọc đi xem thành quả, chỉ cảm thấy hắn cùng Trần Hi là quả là trời đất tạo thành một đôi.

Cái liếc mắt kia, quá có cảm xúc.

Hắn theo đuổi Trần Hi là đúng, Trần Hi có thể đem lại cho hắn lợi ích quá nhiều.

Nhưng Tạ Phong Hành bên kia hắn cũng không thể buông tha.

Trần Hi thích hợp làm bạn trai, còn Tạ Phong Hành, còn có thể làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn.

Thăm ban trở về, Tống Ngọc ngồi ở trong xe, cố ý phát cái tin trong vòng bạn bè.

Vòng bạn bè chính là ảnh chụp hắn thăm ban Trần Hi, nhưng hắn cũng không có đăng ảnh chính mình cùng Trần Hi chụp chung, mà là thả một loạt ảnh chụp bằng camera hiện trường, sau đó thêm câu: “Thăm ban.”

Như có như không là tốt nhất. Thế này cũng đủ làm Tạ Phong Hành biết hắn đi thăm ban Trần Hi, có thể kí©h thí©ɧ đến cậu, lại một vừa hai phải, cho Tạ Phong Hành tranh thủ cơ hội.

Phát xong vòng bạn bè, Tạ Phong Hành bên kia như cũ không hề động tĩnh, Tống Ngọc đột nhiên lại có chút bực bội, lại đem cố pháo Lưu Bách Dương kêu tới giải quyết nhu cầu.

(Cố pháo: Bạn tình cũ)

Lưu Bách Dương lần trước thời điểm bỏ đi hùng hùng hổ hổ, kết quả nhận được một cuộc điện thoại của hắn liền lại tung ta tung tăng chạy tới.

Chiếu theo Lưu Bách Dương mà nói, là bị hắn thao phục, không bỏ xuống được hắn.

Nhìn mà xem, Lưu Bách Dương với mèo hoang dâʍ đãиɠ giống nhau, cũng bị hắn làm dễ bảo.

Hắn sờ sờ một đầu tóc Lưu Bách Dương mướt mồ hôi, trong lòng thực hưởng thụ.

Lại nghĩ đến Tạ Phong Hành kia làm bộ dáng muốn chết không muốn sống.

Sớm muộn gì có một ngày làm hắn nước mắt giàn giụa, ghé vào trên giường kêu ba ba.

“Anh làm sao vậy?” Lưu Bách Dương ôm cổ hắn, thấy hắn không có đẩy ra, trong lòng càng vui sướиɠ: “Trần Hi lại tự cao tự đại?”

Nhắc tới Trần Hi, hắn ngữ khí liền có chút vi diệu, khinh thường, lại ghen ghét.

Tống Ngọc ngậm thuốc lá, nói: “Không liên quan đến cậu ta.”

“Vậy anh là làm sao vậy?”

Tống Ngọc hướng trên mặt hắn phun ra một ngụm khói, Lưu Bách Dương liền làm ra vẻ mặt say mê, hút lấy sương khói lượn lờ đó.

Tống Ngọc xoay người đè lên hắn: “Làm chết em.”

Lưu Bách Dương cười khanh khách, nói: “Còn muốn? Anh ngày mai không phải có thi đấu sao, không sợ eo mềm đứng dậy không nổi?”

Tống Ngọc hung tợn, nói: “Anh chính là nhắm mắt đua, ngày mai cũng sẽ lấy được quán quân.”

————

Thường Thụy chống đầu buồn ngủ, ghé vào hàng ghế lô khách quý, hai mắt chua xót, mí mắt đánh nhau.

Người đem bãi đua xe hơn nửa đêm mở ra chính là Lục Trì, hắn lấy một chiếc xe đua ra chạy.

Một chiếc đua xe liền như vậy phế đi.

Lục Trì hiện tại không làm tuyển thủ, hắn nếu lên sân khấu, chưa chắc đã kém hơn đám người Tống Ngọc. Rốt cuộc người mới xuất ngũ, tố chất thân thể thật sự quá tốt.

Tuổi trẻ, sức khỏe tốt, sức chịu đựng mạnh, phản ứng tốc độ mau, này đó đều không phải người bình thường có thể so sánh. Duy nhất khuyết điểm, đại khái chính là cái đầu quá cao.

Lục Trì cao hơn 1m9, này thân cao đối với các tay đua mà nói, có điểm quá mức cao.

Thấy Lục Trì đua xe dần ngừng lại, Thường Thụy lập tức cầm lấy chai nước, từ ghế lô đi ra.

Vừa mới đến lầu một, liền thấy Lục Trì trần trụi nửa người trên, trang phục đua xe cởi một nửa, nửa áo trên rũ xuống, tùy tiện mà kéo trên mặt đất.

Lục Trì cả người đều ướt mồ hôi, ánh mắt có chút dọa người, thoạt nhìn hơi có chút cảm giác điên cuồng. Gân xanh trên cánh tay đều nổi hết cả lên, cả người có vẻ cực kỳ phấn khởi, bày ra một loại ửng hồng không bình thường. Thoạt nhìn đầy sức mạnh.

Thường Thụy đem nước đưa cho hắn, nói: “Ngày mai còn phải đi nam thành, hôm nay liền ở nơi này đi.”

“Không phải bảo cậu đi trước à?” Lục Trì uống hai ngụm, dư lại trực tiếp tưới ở trên đầu, đại khái quá nóng, mồ hôi chảy vào trong mắt, hắn đôi mắt đều đỏ: “Tuổi lớn, ít thức đêm lại.”

Thường Thụy cười nói: “Này liền đi rồi, cậu cũng sớm một chút trở về nghỉ ngơi. Đúng rồi, Tạ Phong Hành bên kia sao rồi, ký được chưa?”

“Còn chưa được, hắn nói muốn lấy được chức quán quân rồi mới ký hợp đồng.”

Thường Thụy nói: “Hắn nếu là thắng được Tống Ngọc thật, chỉ sợ một đống đoàn xe muốn cướp hắn, thừa dịp hiện tại người chú ý tới hắn không nhiều lắm, tôi khuyên cậu sớm một chút xuống tay. Tiểu tử này không tồi, là đại bảo bối đó, có điểm giống cậu năm xưa.”

Lục Trì liền nói: “Cậu cảm thấy cậu ta giống tôi?”

“Ngồi vào trong xe, liền có cổ cảm giác muốn chết không muốn sống.” Thường Thụy nói.

Bất đồng chính là, Lục Trì đua thì khí thế ngất trời, Tạ Phong Hành lại có loại cảm giác rất bình tĩnh mà cũng rất điên cuồng.

Linh hồn người kia tuyệt không giống hắn biểu hiện bên ngoài, đạm mạc, thanh lãnh. Hắn càng như là một loài dã thú, ngày thường lười phản ứng ngươi, nhưng một khi xúc phạm đến hắn, liền đem ngươi xé thành từng mảnh, có một loại vui sướиɠ đẫm máu.

Cái cảm giác đua không muốn sống nữa kia, cùng với thân hình đơn bạc kia hình thành sự tương phản mãnh liệt, tương phản lớn như thế, hình tượng bản thân hắn lại thú vị như thế, tổng kết lại, tương lai tiền đồ vô hạn.

Lục Trì đi tắm rửa một cái, không trở về, trực tiếp liền ở phòng nghỉ ngủ một giấc.

Mới ngủ ba giờ, người liền tỉnh rồi.

Tỉnh rồi lại không ngủ được nữa, hắn có điểm bực bội, nhưng cũng không có biện pháp, giấc ngủ của hắn có vấn đề cũng không phải một hai ngày, từ lúc tham gia quân ngũ đã như vậy rồi.

Thiếu giấc, người liền dễ phấn khởi, hắn đi đến ghế tựa ngoài ban công nằm xuống, rút ra điếu thuốc, trong đầu có chút mơ màng, cuối cùng lại nghĩ tới Tạ Phong Hành lúc ở bờ biển.

Vừa tri kỷ như vậy, lại vừa lạnh nhạt như thế.

Nếu người khác nói với hắn muốn thắng Tống Ngọc, hắn đại khái sẽ coi như lời nói vui đùa, chính là Tạ Phong Hành trầm tĩnh như vậy, cậu nói, hắn liền tin.

Khớp xương ngón tay rõ ràng kẹp lấy điếu thuốc lá, ở nơi tàn thuốc âm thầm lóe lên, ánh nắng dần dần chiếu rọi tới.

Trận chung kết Sprint League được tổ chức ở Nam thành, 12 người được chọn từ bốn phân chặng đua trong nước, tính thêm 6 vị khách mời từ quốc tế, tổng cộng 18 tuyển thủ, tham gia chặng cuối để giành chức quán quân.

Năm nay tiền thưởng tổng quán quân đạt tới hai trăm vạn NDT, giải thưởng này chỉ ở một nhãn hiệu thi đấu cá nhân đã xem như đỉnh cấp.

Nhưng là nhãn hiệu thi đấu nổi tiếng nhất trong nước, tiền thưởng đối với các tay đua không thiếu tiền mà nói là không đủ, bản thân các tay đua cũng không dựa tiền thưởng sinh tồn, phí tài trợ, lương hàng năm mới là thu nhập chính.

Sprint League đối đông đảo người dự thi mà nói, đạt được mức độ nổi tiếng càng cao, được các đội đua xe lớn nhìn trúng, mới là mục đích lớn nhất của bọn họ.

Chỉ riêng á quân hay huy chương đồng giải đua Sprint League cơ hồ mỗi năm cũng đều có cơ hội tham gia tranh giải thi đấu đua xe nhà nghề ở Trung Quốc, cũng chính là CTCC. Đây là giải đấu quốc tế được quốc gia duy trì tổ chức.

Năm nay là lần đầu tiên Sprint thu mua nhãn hiệu siêu xe Kelley Ryan, hai đại nhãn hiệu hùn vốn chế tạo nhãn hiệu ô tô cao cấp dùng làm phương tiên thi đấu trận chung kết, bởi vậy tập đoàn Sprint cực kỳ coi trọng, áp dụng phương thức marketing che trời lấp đất, trừ bỏ quảng cáo tuyên truyền bên ngoài, bọn họ còn mời rất nhiều minh tinh đỉnh lưu cùng tay đua xe quốc tế nổi danh trợ trận.

Tạ Phong Hành ngồi xe đến trước sân thi đấu, thời điểm sắp đến bãi đua xe quốc tế Nam thành, cơ hồ tùy ý cũng có thể thấy được giải đấu Sprint League đang được quảng cáo trên diện rộng.

Nam thành là thành phố của các tay đua, trận chung kết thanh to thế lớn như này, nói là cả thành phố cùng vui mừng cũng không ngoa.

“Vị đỉnh lưu Trần Hi này vậy mà lại tham gia đua xe.”

“Hắn đây không phải muốn chế tạo nhân thiết tay đua xe sao? Tôi còn tưởng lần trước hắn chỉ đi ngang qua sân khấu.”

“Nhân thiết đua xe của Trần Hi mà còn cần chế tạo? Người ta vẫn luôn lọt top các tay đua đấy.”

“Nhân thiết này của hắn quả thực đạt được nhiều sự chú ý, khí chất tiểu bạch hoa của bản thân hắn như vậy, có thể hút đến một đống fan bạn gái.”

“Hắn lần này không phải lại bị áp chế nữa chứ? Tôi đối với vị tiểu ca ca hạng nhất kia còn nhớ mãi không quên, thật sự quá đẹp trai mà.”

“Tôi cũng chờ mong vị soái ca kia!! Tạ Phong Hành!!”

“Nói đến Trần Hi, tai tiếng của hắn cùng tay đua xe kia là thật sao?”

“Tôi thấy fans của Trần Hi đều không thích Tống Ngọc, Trần Hi đang lúc nổi tiếng, hắn còn dám nɠɵạı ŧìиɧ?”

“Cái tay đua xe kia tên Tống Ngọc à? Cậu đừng nói chứ, diện mạo hắn thật đúng là không làm thất vọng cái tên này. Diện mạo cùng Trần Hi cùng là một loại, thoạt nhìn phúc hậu, vô hại, vừa đến bãi đua xe liền thành đại ma vương.”

“Cái tên Tống Ngọc giống như có thực lực, là tay đua nổi bật nhất trong nước thời gian gần đây, nghe nói hắn sắp tới liền từ F3 thăng cấp đến F2.”

“Anh rể này cũng có vẻ đáng tin cậy ha, ha ha ha ha, người ta cũng xuống nước bán hủ rồi, đỉnh lưu có giỏi đến mấy cũng đi làm gay.”

“Làm cmm, ôm Tiểu Hi đi không hen gặp lại!”

Đám fans Trần Hi dũng mãnh chen vào, thực nhanh liền đem comment thành nơi tuyên truyền cho tiết mục mới nhất của Trần Hi.

Hi fans đều đối sự xuất hiện của Tống Ngọc biểu thị biểu cảm đau trứng.

Mấy năm nay giới giải trí lưu hành việc bán hủ, đêm đếm ra cũng nhiều hơn lông trâu, nhưng bán hủ cùng với là gay không giống nhau, một đám toàn là Diệp Công thích rồng, đến lúc nhìn thấy bộ phận kia có khi đều đi đường vòng.

(Diệp Công thích rồng: là giai thoại kể về Diệp Công từ nhỏ luôn nói thích rồng và mọi đồ đạc trong nhà đều khắc hình rồng, rồng thật từ trên trời cảm động bèn giáng hạ xuống nhà Diệp Công, Diệp Công nhìn thấy rồng thật liền sắc mặt tái mét, xoay người bỏ chạy.)

Kết quả lại làm ra khen ngược, thế nhưng lại gióng trống khua chiêng theo đuổi, làm ra tai tiếng xôn xao là Trần Hi đồng tính.

“Cái tên Tống Ngọc nhìn tướng mạo liền biết không phải cái thứ gì tốt, con trai sẽ không bị hắn theo đuổi được đi?”

“Ta đối với xu hướng giới tính của ca ca không có ý kiến gì, nhưng là Tống Ngọc, không thể. Hắn nếu là trong lén lút trộm theo đuổi còn không tính, chính là hắn thanh to thế lớn theo đuổi như vậy, thật sự không phải có ý đồ khác gì chứ?”

“Đúng vậy, hắn cũng chưa từng vì ca ca suy xét qua đi? Bởi vì hắn, hiện tại mấy diễn đàn giải trí lớn đều ở lấy xu hướng tính dục của ca ca làm đề tài.”

“Có nên tổ chức thành đoàn thể đi mắng hắn không?”

“Tôi cảm thấy chúng ta không chỉ nên mắng hắn trên Weibo, còn phải nói cho ca ca biết lo lắng của chúng ta, chúng ta mới là thật sự vì tốt cho hắn, hy vọng hắn có thể thận trọng đối với sự theo đuổi của Tống Ngọc!”

Tạ Phong Hành nhìn nhìn Hi fans trong diễn đàn ngôn luận, trong lòng không khỏi cảm khái.

Quả nhiên đôi mắt của các fans thật là sáng như sao mà.

Cậu đăng ký cái tài khoản tiến vào trong nhóm chat của fans Trần Hi, ngày thường rất ít lên tiếng.

Cậu phát hiện Hi fans đối Tống Ngọc đều căm thù đến tận xương tuỷ.

Nhưng Trần Hi là thiên chi kiêu tử, sinh hoạt quá trôi chảy, con đường sự nghiệp càng là thuận lợi, hết thảy đều có được quá dễ dàng, fans kiến nghị hắn cũng chưa chắc sẽ được coi trọng.

Nhưng không quan trọng, biết thái độ của fans Trần Hi đối với Tống Ngọc thế nào là đủ rồi.

Đây đều là quân đồng minh.

Bãi đua xe quốc tế Nam thành có mức độ nổi tiếng rất cao trong nước, gánh vác quá nhiều giải đua xe F1, cũng làm Nam thành trở trở thành thành phố đua xe danh xứng với thực. Hôm nay lễ khai mạc, Sprint mời rất nhiều siêu sao đỉnh lưu đến trợ trận, mấy vạn ghế trên khán đài đều không còn chỗ ngồi, thanh to thế lớn, hoàn toàn không thua kém bất kỳ giải thi đấu nào.

Tống Ngọc ngồi cùng xe với bạn tốt Trịnh Nghiêu tiến vào bãi đua xe, sau khi xuống xe, Trịnh Nghiêu hướng trên khán đài nhìn thoáng qua: “Woa, nhiều người như vậy.”

Tống Ngọc đối với chuyện này đã thấy nhiều, biểu hiện thập phần bình tĩnh. Có fans nhận ra hắn, xa xa mà thét chói tai: “Tống Ngọc, Tống Ngọc!”

“Tống ca siêu đẹp trai!!”

Tống Ngọc cười phất phất tay, ôn nhu lại hòa khí.

Có phóng viên cách giải phân cách hỏi hắn: “Tống Ngọc, tôi là fans của cậu, có thể tiếp một chút phỏng vấn của chúng tôi không, chúng tôi là đài truyền hình Nam thành!”

Tống Ngọc liền cười đi qua.

Phóng viên kia hơi có chút hưng phấn, giơ lên microphone nói liền một đống lời khen, cuối cùng nói: “Năm nay trận chung kết Sprint, có thể nói là đội hình mạnh nhất lịch sử, cậu có tin tưởng mình đoạt giải quán quân không?”

Tống Ngọc đỡ mắt kính, cười nói: “Lúc trước ở vòng loại Bắc thành , tôi đã bị vả mặt qua một lần, cho nên lần này trước khi thi đấu tôi sẽ không nói cái gì, chúng ta cùng xem kết quả thi đấu đi.”

Hắn chắp tay trước ngực, thái độ khiêm tốn, tươi cười ôn hòa, dẫn tới đám fans bên cạnh lại là một trận thét chói tai.

Có người còn trực tiếp gọi hắn là lão công, hắn cũng cười phất phất tay.

Tạ Phong Hành ngồi ở trong xe, nhìn fans cùng truyền thông vây quanh Tống Ngọc.

“Có thể hỏi ít vấn đề không?” Tiểu Ái hỏi.

“Nói.”

“Ngài là cố ý chờ cùng hắn lên sân khấu sao?”

“Tôi sợ lập tức cướp đi nổi bật của hắn, hắn sẽ trực tiếp nổ mạng, trước tiên cho hắn cái châm dự phòng, xem như tôi đối với tiền nhiệm cho một chút từ bi đi.”

Tạ Phong Hành nói rồi liền xuống xe, hướng Tống Ngọc bọn họ đi tới.

“Mày xem đi, mày vẫn là người có nhân khí cao nhất trên sân thi đấu,” Trịnh Nghiêu cười an ủi Tống Ngọc, “Tiểu tử Tạ Phong Hành kia chỗ nào có thể cùng so với mày.”

Trịnh Nghiêu vừa dứt lời, liền thấy đám truyền thông đang chụp Tống Ngọc bỗng nhiên đều đem camera dịch hướng về phía sau hắn, thậm chí có phóng viên còn trực tiếp bước nhanh lên đi đón. Trong đám người phát ra kinh hô nhỏ, Tống Ngọc sửng sốt một chút, liền thấy được biểu tình kinh diễm trên mặt mọi người.

Hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy được Tạ Phong Hành.

Tạ Phong Hành lúc này đây mặc thường phục, cùng trang phục thi đấu lần trước hắn thấy bất đồng hẳn, lần này thân trang liền mang cậu thay hình đổi dạng, khí chất thanh lãnh phát huy tới cùng cực.

Sơ mi trắng sơ vin, quần âu dài màu xám cắt may khéo léo ôm chân, làm hai chân cậu càng có vẻ dài hơn, thoạt nhìn quý khí mười phần.

Đây là cực thuần thân trang, một chút sắc thái thêm vào cũng không có, lại phụ trợ cho cậu sắc mặt càng thêm hồng nhuận, đặc biệt là chỗ bớt trên cổ kia, khi thì trong tối, khi thì ngoài sáng, lại càng thêm cho cậu vài phần nhan sắc.

Ngay cả Trịnh Nghiêu đều nhìn đến ngây người.

Nhìn về bên kia, Tống Ngọc bỗng cảm thấy mặt trời có chút quá mức chói mắt.

Hắn thu liễm tươi cười, liền nhấc chân đi vào khu nghỉ ngơi.

Trịnh Nghiêu phục hồi tinh thần lại, lập tức chạy theo.

“Hắn ta quả thực không cao hứng,” Tiểu Ái nói, “Ngài đoạt hết nổi bật của hắn rồi còn đâu.”

“Mới thế đã bắt đầu không cao hứng?” Tạ Phong Hành nhàn nhạt mà nói, “Như vậy về sau hắn sẽ khóc mỗi ngày đi.”

Hắn ta sẽ biết, có Tạ Phong Hành, liền không còn có Tống Ngọc.

Trên hàng ghế lô khách quý ở lầu hai, có ánh mắt đen sâu thăm thẳm mà đứng ở trước cửa sổ sát đất, quan sát Tạ Phong Hành xuất hiện, Tống Ngọc đi vào.

Là Lục Trì, nhìn phía dưới, uống một ngụm cà phê đen trong cốc.

Là người từng thắng qua Tống Ngọc về lái xe, Tạ Phong Hành ở Bắc thành vòng loại nhất minh kinh nhân, rất nhiều truyền thông đều đang đợi cậu.

Nhất minh kinh nhân (dịch nghĩa: một khi đã hót khiến người ta kinh ngạc): Ví lúc bình thường không động thanh sắc, đột nhiên làm những việc khiến người ta kinh ngạc.

Hôm nay Tạ Phong Hành cũng không có làm người thất vọng, vô luận dung mạo hay trang phục, đều so với minh tinh còn muốn chói mắt hơn.

Tạ Phong Hành cùng nhóm truyền thông chào hỏi, liền tiến vào phòng nghỉ.

Đi vào, liền đυ.ng phải Tống Ngọc.

Tống Ngọc trong lòng có muôn vàn tạp tự.

Hiện giờ Tạ Phong Hành thật sự quá đẹp.

Lại thật sự quá đặc biệt.

Cậu cả người giống như là một khối châu ngọc lạnh lẽo, thanh thấu làm người ta không rời nổi mắt.

“Đã lâu không gặp.” Hắn mở miệng.

Đường đi đều là nhân viên công tác, Tạ Phong Hành nhàn nhạt mà đáp lại một tiếng, nói: “Đã lâu không gặp.”

Nói xong lại đối Trịnh Nghiêu nhìn thoáng qua.

Trịnh Nghiêu đối diện đôi con ngươi đen thuần kia, nhất thời dại ra, nhìn Tạ Phong Hành đi qua trước hai người bọn họ.

Trịnh Nghiêu nhìn bóng dáng cậu, nói: “Hắn là Tạ Phong Hành? Vl, hắn như thế nào biến thành như vậy?”

Tống Ngọc nhấp nhấp môi mỏng, mày nhíu lại.

“Cứ như hoàn toàn thay đổi thành người khác.” Trịnh Nghiêu tự cố nói: “Hối hận sao?”

“Cái gì?”

Trịnh Nghiêu nói: “Có hay không hối hận khi đá hắn?”

Tống Ngọc cười lạnh, nhìn chằm chằm Tạ Phong Hành bóng dáng, hỏi: “Muốn đánh cược không?”

“Đánh cược gì?” Trịnh Nghiêu quay đầu hỏi hắn.

Tống Ngọc nói: “Đánh cược sau bao lâu hắn sẽ cam tâm tình nguyện bò đến trên giường tao.”

Tạ Phong Hành vừa mới lên lầu, liền nghênh diện phải Lục Trì.

“Ông chủ Lục.”

Trên mặt tuy rằng như cũ không có nụ cười, nhưng ngữ khí nhẹ nhàng đi không ít.

Lục Trì hai tay cắm túi quần, “Ừ ” một tiếng, nói: “Hôm nay mặc đẹp như vậy.”

“Người lớn lên đẹp, không có biện pháp.” Tạ Phong Hành nói.

Lục Trì cười một tiếng, đôi mắt đem Tạ Phong Hành từ đầu đến chân nhìn một lần.

“Chuẩn bị thi đấu cho tốt, hôm nay nhiều người đều chú ý tới cậu đấy.”

Tạ Phong Hành làm cái thủ thế OK.

Rất ít người ở trước mặt hắn có thể nhẹ nhàng tự tại như vậy, Lục Trì cười cười, liền mang theo nhân viên công tác đi xuống lầu.

Đến lầu một liền đυ.ng phải bọn Tống Ngọc.

Tống Ngọc cùng Trịnh Nghiêu đều đứng thẳng người, né sang một bên. Tống Ngọc cười chào hỏi: “Lục bộ trưởng.”

Lục Trì nhìn hắn một cái, như đáp, như không.

Trịnh Nghiêu nhìn Lục Trì đi xa, nói: “Tao như thế nào cảm thấy hắn đối với chúng ta có điểm không ưa?”

Tống Ngọc nói: “Mày nghĩ nhiều rồi, vị Thái Tử Lục gia này không phải vẫn luôn như vậy à?”

Người so với người, đúng là làm người tức chết. Bọn họ ở trong mắt người thường đều là người trên người, nhưng so với Lục Trì là người đứng đầu của một tập đoàn tài chính mà so ra, đều không là cái gì.

Lục Trì kiêu ngạo như vậy, bọn họ còn cảm thấy đương nhiên, từ trong xương cốt thấy hổ thẹn không bằng.

“Tự nhiên cảm thấy hắn ta vừa rồi cùng Tạ Phong Hành như cùng một cái khuôn mẫu khắc ra.” Trịnh Nghiêu đột nhiên nói.

Tống Ngọc sửng sốt một chút, mày nhăn càng sâu.

“Mày không cảm thấy sao?” Trịnh Nghiêu còn hỏi.

Tống Ngọc nhớ tới vòng bạn bè mà Thường Thụy phát lúc trước, hừ lạnh một tiếng, giống như con khổng tước xù lông.

“Cậu ta mà đòi so với Lục Trì?” Tống Ngọc âm dương quái khí, “Mày đúng là nghĩ nhiều.”