Chương 11.1

Lục Văn Chi và Lục Tốc Tốc rõ ràng rất hứng thú với một mỹ nam tử như Tạ Phong Hành.

Lúc ăn cơm, họ cứ đeo bám Cẩu Tiểu Xuyên để truy hỏi về Tạ Phong Hành.

Cẩu Tiểu Xuyên không kìm được mà tự hào: “Mới đây, trong giải đua Sprint League tại Bắc Thành, cậu ấy đã giành giải quán quân. Biết cậu ấy đã vượt qua ai không? Chính là Tống Ngọc đấy!”

Lời này vừa nói ra, quả nhiên ngay cả Lục Minh và Lục Bôn cũng phải giật mình.

“Thật không?” Lục Minh hỏi.

“Cậu ta có thể đánh bại Tống Ngọc sao?” Lục Bôn trào phúng, “Có chắc là em không nói khoác chứ?”.

Cẩu Tiểu Xuyên không có ý trả lời gã ta, chỉ thản nhiên nói: “Đại biểu ca biết mà. Chính anh ấy đã trao cúp cho Phong Hành.”

Lục Bôn không muốn hỏi Lục Trì, gã gạt tôm đã bóc vỏ trong đĩa.

Lục Minh quay đầu hỏi Lục Trì: “Là thật sao?”

Lục Trì “Ừ” một tiếng.

“Thế thì kỹ năng lái xe của cậu ta không đơn giản đâu ha.” Lục Minh nói.

Khương Thấm Phương nói: “Trước giờ chưa từng nghe đến cái tên Tạ Phong Hành, cậu ta là tân binh à? Trông có vẻ chỉ mới 17-18 tuổi nhỉ?”

Trái với nhiều ngành khác, đua xe hiếm có "thần đồng" bỗng nhiên xuất hiện. Ngành này chú trọng từng bước tiến trình, hầu hết các tay đua đều phải trải qua từ thời kì thơ ấu để một đường bò lên.

Sprint mấy năm nay đang làm đua xe, bọn họ phải có kiến thức về tất cả các tay đua trong và ngoài nước.

Nên chưa từng nghe qua cái tên Tạ Phong Hành.

Sự việc có chút xấu hổ, Lục Trì không trả lời.

Sắc mặt Khương Thấm Phương trầm xuống, trông hơi không vui.

Cẩu Tiểu Xuyên vội vã nói: “Nhà cậu ấy là Đại vương trong ngành điện tử đó - Tạ gia.”

Khương Thấm Phương liền nói: “Con trai Tạ gia không phải là Tạ Duy sao?”

“Tạ Duy là con nuôi của Tạ gia. Cậu ấy mới chính là con ruột của Tạ gia.” Cẩu Tiểu Xuyên nhanh miệng phân rõ danh phận.

Nhói xong, hắn mới ý thức được, lời này có bao nhiêu mẫn cảm.

Nhưng ngược lại, cũng quá kí©h thí©ɧ rồi.

Hắn trộm liếc nhìn Khương Thấm Phương một cái.

Trên mặt Khương Thấm Phương không có biểu cảm gì, nhưng thần sắc của Lục Bôn thì đã lạnh xuống. Đại khái gã cho rằng, hắn là đang cố ý bới móc.

Trời cao thương xót, hắn thật sự không có, là tự mình gã tu hú chiếm tổ nên mới có tật giật mình!

Lục Minh nói: "Xác thật chưa từng nghe về đứa con trai nhỏ của Tạ gia. Cậu ta có thực lực như thế nào, khi đến trận chung kết chúng ta sẽ biết." Lục Trì vẫn luôn im lặng, thái độ rõ ràng là không hài lòng khi hắn không mời mà cả nhà lại kéo đến tìm.

Cũng may còn có Cẩu Tiểu Xuyên thích nói lảm nhảm và Lục Văn Chi, tiểu áo bông tri kỉ nhất, bữa cơm này mới miễn cưỡng hài hoà.

Sau bữa ăn, Lục Minh đã gọi Lục Trì lên ban công tầng hai.

Từ đây, cảnh quan biệt thự thật tuyệt vời, bây giờ hoàng hôn đã dần chìm xuống biển, chỉ để lại một mảnh lửa đỏ cuối cùng. Mây xanh lơ lửng tụ thành đàn, chồng chất in trên mặt biển, gió biển thổi nhẹ.

Tạ Phong Hành vừa mới ăn xong bữa chiều, đang nằm trên xích đu nghỉ ngơi, bất ngờ nghe thấy tiếng nói từ phía bên kia tường.

Lục Minh hỏi: "Con làm cái gì vậy hả? Cả nhà cùng đến ăn cơm lại bày ra cái mặt thối đó cho ai coi? Ta có phải hay không đã nói với con, nếu muốn tiếp quản nghiệp vụ công ty, con phải đối tốt với Khương Thấm Phương. Con làm thế này, sau này phải làm sao đây hả?"

Lục Trì đáp: "Cũng không ai bảo ông bày ra bữa cơm này?"

“Ta đây còn không phải là trải đường cho con sao?”

"Là dọn đường cho tôi, hay là muốn phân quyền họ Khương, trong lòng mọi người đều rõ ràng." Lục Trì lạnh lùng nói, "Tôi khuyên ông cũng đừng quá gấp gáp, bà ta đâu có ngốc, có thể không nhìn ra những trò này của ông sao?"

Tạ Phong Hành: Chà, không cẩn thận đã nghe được một ít chuyện cẩu huyết hào môn.

"Của ta không phải là của con sao? Phần của dì chắc chắn sẽ để lại cho em trai con, ta tranh, còn chẳng phải tranh vì con tranh?”

"Tôi không muốn nghe ông nói những lời này."

"Đứng lại! Cái tính tình người chết này, giống ai hả?"

"Tính tình người chết… ha… tự nhiên là giống người chết."

Ồ, không nghĩ tới sau lưng của Lục Trì lại có thể nói chuyện tàn nhẫn đến vậy.

"......con cho rằng mẹ con còn sống, bà ấy sẽ muốn thấy con như thế này? Nên đừng có dùng bà ấy để nói ra những lời như thế, ta thật lòng xin lỗi bà ấy, nhưng ta không hề có lỗi với con. Vì sao ta phải kết hôn với Khương Thấm Phương, trong lòng con hiểu rõ. Bây giờ, ta cũng không muốn tranh cãi với con về những chuyện vô bổ, con cũng không phải là đứa trẻ nữa, hãy trở về suy nghĩ kỹ đi."

Kế tiếp sát vách liền không có bất kỳ âm thanh nào.

Tiểu Ái nhảy ra: "Hôn....."

"Cẩu huyết như vậy, định sẵn là nam chính." Tạ Phong Hành nói.

"Đúng không, căn bản không cần thử!” Tiểu Ái nói.

“Sau này, chúng ta tập trung chú ý.” Tạ Phong Hành nói.

Hắn đứng dậy, cũng chuẩn bị trở về.