Chương 2

Nhưng đối phương tức giận đến mức gương mặt nhăn nhó, sau đó hung ác nguyền rủa cậu: “Đồ ngu, được thôi, vậy tôi đây nguyền rủa cậu mọc ra thêm một cái âʍ đa͙σ, không chỉ mọc ra một cái âʍ đa͙σ mà còn mọc ra một bộ ngực to, những thứ khiến cậu trở nên nhạy cảm, cực kỳ dâʍ đãиɠ, cực kỳ dễ nứиɠ, chỉ cần nhìn thấy đàn ông thôi cũng chịu không nổi mà hứng tình lên, chỉ mới chạm vào một chút là muốn người ta đυ. mình... Chỉ có cực khoái và tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới có thể biến cậu trở lại thành một người đàn ông bình thường... Không, chỉ có khi bị người đàn ông khác chơi đến khi đạt cực khoái, ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông khác thì mới có thể trở lại bình thường, ha ha ha ha ha, tôi thật sự muốn xem thử có người đàn ông nào muốn đυ. một con quái vật không ra nam không ra nữ như cậu hay không!”

Mọi người trong phòng thí nghiệm đều sững sờ trước lời nguyền rủa của cô, nhưng nghĩ đến một cao lãnh chi hoa nổi tiếng của trường đại học A như Ôn Tương lại biến thành dáng vẻ như vậy, sau đó còn bị đàn ông làʍ t̠ìиɦ... Chết tiệt, quá là kí©h thí©ɧ!

Ôn Tương cũng nghe được mấy lời nói ác độc đó, nhưng vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi, thậm chí còn bình tĩnh gọi điện báo cảnh sát, yêu cầu cảnh sát bắt cô gái kia đi vì tội danh dâʍ ɖu͙© người khác...

Nhưng mà Ôn Tương chưa bao giờ nghĩ cậu thực sự sẽ có một âʍ ɦộ và một cặp ngực D-cup như vậy.

Hơn nữa còn giống như những lời nguyền rủa của người phụ nữ đó, cực kỳ mẫn cảm…

Nhưng Ôn Tương không nghĩ đây là một vấn đề nghiêm trọng... Mặc dù những người khác cảm thấy cậu không bình thường, thiếu phản ứng và cảm xúc bình thường như của con người, nhưng cậu thực sự không ghét tương tác với mọi người và mấy cái chuyện đại loại như làʍ t̠ìиɦ.

Chỉ là cậu quá bận học hỏi kiến

thức mới nên chưa tìm được đối tượng thích hợp mà thôi... Đương nhiên, một cách nói khác của câu này là nếu phải lựa chọn giữa tình yêu và kiến

thức, thì cậu sẽ chọn kiến

thức.

Nhưng cậu cũng thực sự không ngại khi quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người khác.

Nếu người con gái đó không quấy rối cậu khi cậu đang nóng lòng tiếp thu thêm kiến

thức, thì cậu có thể đã chấp nhận rồi - Lúc cậu đang nghĩ như vậy, cậu đã không nhận ra rằng cậu có ba trăm sáu mươi lăm ngày trong một năm, dường như là hết ba trăm sáu mươi lăm ngày đều vật lộn với việc học của mình, vậy nên nếu muốn cùng cậu yêu đương hay làʍ t̠ìиɦ thì không thể có chuyện đó xảy ra.

Nên Ôn Tương quyết định khi cuộc thi kết thúc, cậu sẽ tìm cách tìm một người đàn ông để làʍ t̠ìиɦ một lần là được.

Đúng vậy, cậu thật sự không ngại chuyện làʍ t̠ìиɦ, nam nữ bình đẳng không quan trọng, bây giờ cậu cần chính là một người đàn ông, cho nên chỉ cần tìm được một người đàn ông là được.

Đương nhiên, cậu cũng nghĩ, như người phụ nữ kia nói, có thể sẽ không có người đàn ông nào có thể chấp nhận cơ thể dị dạng này của cậu.

Nhưng... cái đó có quan trọng gì, hai mươi năm qua cậu không có làʍ t̠ìиɦ, chẳng phải vẫn sống rất tốt sao?

Đối với những thứ nhạy cảm và dâʍ ɖu͙©, có rất nhiều đạo cụ dành cho người lớn, chỉ cần chơi với chúng khi có thời gian cũng được mà.

Vì thế Ôn Tương lập tức bình tĩnh lại, định đứng dậy đi ăn cơm, thu dọn hành lý đi thi theo kế hoạch ban đầu.

Nhưng khi đứng trên mặt đất, tâm trạng của cậu lại không bình tĩnh như vậy được nữa.

Bởi vì cậu phát hiện chân của mình hình như ngắn hơn so trước kia một chút, lúc bước lên bậc thang suýt chút nữa bị té ngã.

Vì thế Ôn Tương vội vàng nhìn vào gương… Không sai, cậu đã lùn đi.

Chiều cao ban đầu của cậu là 183cm, nhưng bây giờ cậu trông như 175cm vậy.

Hơn nữa cậu không chỉ trông như có thêm hai bầu ngực khủng mà các đường nét cũng mềm mại đi rất nhiều... Tuy rằng cậu vẫn giống cậu, nhưng nếu cậu xuất trình chứng minh thư và vé vào cửa, giám thị nhất định sẽ không cho cậu làm bài thi.