Chương 1

Chiều nay Ôn Tương có một cuộc thi khá là quan trọng, cho nên đêm qua cậu thức đến tận bốn giờ sáng mới ngủ, khi tỉnh dậy, bên ngoài mặt trời đã lên cao, trong ký túc xá không còn một ai.

Thời Cáo đã ở trường quay gần nửa tháng, không biết khi nào anh về, Võ Hiên chắc là đến đội bóng rổ để tập luyện rồi, Tạ Hàn với tư cách là chủ tịch hội học sinh nên chắc cũng không rảnh.

Ôn Tương tỉnh giấc, cảm thấy hơi đói bụng, định xuống giường đi ăn cơm —— tuy rằng tính tình của cậu có chút lạnh lùng, nhưng các bạn cùng phòng của cậu đều rất tốt, luôn có người mang thêm một phần bữa sáng cho cậu.

Nhưng khi ngồi dậy, đột nhiên cậu phát hiện trước ngực mình có chút nặng nề.

Ôn Tương xốc chăn lên nhìn xuống, trên khuôn mặt bình tĩnh thường ngày hiện lên biểu cảm kinh ngạc... Trước ngực cậu đột nhiên xuất hiện một cặρ √υ" to tròn, đàn hồi rung rung, với quầng vυ" hồng hào và núʍ ѵú cương cứng trên hai bầu vυ" lớn.

Vì là con trai nên cậu đã quen với việc chỉ mặc quần cộc đi ngủ, cho nên giờ phút này cậu đối mặt rất trực tiếp với hai quả bóng thịt mọc trên người mình... kinh ngạc trượt tay, chiếc chăn trên tay trực tiếp rơi xuống, lớp vải chăn thô ráp cọ vào đầṳ ѵú trước hai quả bóng thịt...

Ôn Tương cảm thấy từ hai đầṳ ѵú truyền đến một cảm giác ngứa ran, màu sắc của hai đầṳ ѵú nhanh chóng biến thành màu đỏ tươi da^ʍ mỹ, cả người cậu run lên, thậm chí còn phát ra tiếng rêи ɾỉ: “Ưm a…”

Âm thanh rêи ɾỉ vừa rồi vọng vào tai Ôn Tương, cậu thật sự không thể tin được tiếng kêu dâʍ đãиɠ như vậy là do chính mình phát ra.

Hơn nữa… tại sao núʍ ѵú chỉ mới bị đυ.ng nhẹ vào thôi mà đã kí©h thí©ɧ đến như vậy rồi? Tối qua lúc đi tắm cậu đâu có như vậy đâu chứ.

Đúng rồi, tối hôm qua cậu cũng không có cái cặp ngực khủng này.

Nghĩ đến đây, Ôn Tương cau mày... Cặρ √υ" này... Cậu đột nhiên thò tay vào trong chăn, luồn vào trong quần cộc của mình, phát hiện tinh hoàn của mình đã biến mất, nhưng ở phía dưới côn ŧᏂịŧ của mình, ở phía trước lỗ hậu, còn có một cái khe thịt nữa,...

Khi ngón tay chạm vào nơi đó, bụng dưới truyền đến một trận tê dại, khe thịt đó cũng bắt đầu mấp máy, giống như muốn ngấu nghiến nuốt chửng ngón tay của cậu.

Ôn Tương lại nhịn không được hừ một tiếng, khóe mắt đỏ lên.

Cậu phải dùng rất nhiều ý chí mới có thể rút ngón tay ra, cũng không có bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà tiếp tục nhào nặn xoa nắn nơi đó, sau đó nhìn thấy trên đầu ngón tay của cậu dính một ít chất lỏng nhầy nhụa trong suốt như pha lê.

Đâu là cái gì Ôn Tương tất nhiên biết rất rõ, mặc dù cậu luôn lạnh nhạt với chuyện yêu đương, nhưng giờ phút này hai gò má lại đỏ lên.

Hơn nữa kí©h thí©ɧ tâm lý quá lớn, khiến thân thể Ôn Tương bắt đầu nóng lên, bụng dưới bắt đầu ngứa ngáy...

Cậu cố gắng hết sức để kìm nén cảm giác rạo rực của cơ thể, nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.

Vì cuộc thi hôm nay mà cậu đã bận rộn hơn nửa tháng, nhưng có một người được gọi là người theo đuổi đã liên tục kè kè quấy rầy cậu.

Đối phương rõ ràng là con gái, nhưng còn biếи ŧɦái hơn rất nhiều so với đàn ông, đeo bám, nhìn trộm, lợi dụng đồn đãi ba cái tin đồn vớ vẩn... Cô còn muốn ôm cậu cưỡng hôn cậu, nhưng sau khi bị cậu đẩy ra, cô chẳng những không cảm thấy xấu hổ, mà ngược lại vào tối hôm qua, dường như cô bị lộ sự cuồng si của mình với cậu, chỉ mặc mỗi một chiếc áo gió đứng trước phòng thí nghiệm chặn cậu lại.

Đối phương cởϊ áσ gió ra, để thân thể lõα ɭồ ở trước mặt cậu, làm trò trước mặt mọi người rủ cậu đi nhà nghỉ.

Trong sự la ó lớn tiếng của mọi người, Ôn Tương nói: “Cảm ơn đã mời, không biết nói gì nữa, không hẹn được.”

Cậu cảm thấy mình vốn đã rất lịch sự rồi, dù sao thì cậu cũng ghê tởm đến mắc ói với mấy cái hành vi của cô.