Chương 3

Lúc này Ôn Tương mới nhận ra rằng vấn đề rất nghiêm trọng.

Nhưng cuộc thi này cần phải được tiến hành... Cậu nhìn thời gian, chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là kỳ thi bắt đầu... Cậu cần một người đàn ông để làʍ t̠ìиɦ!

Khi Ôn Tương đang suy nghĩ xem làm thế nào để tìm một người đàn ông, cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra “Rầm” một tiếng.

Sau đó từ cửa truyền đến giọng nói của Thời Cáo: “Chết tiệt chết tiệt, có ai không, có ai không, có ai không, mau tới xem người anh em của các cậu có đẹp trai không nào, tôi vất vả lắm mới mượn được bộ đồ này về…”

anh cảm thấy tạo hình bạch y thiếu hiệp trong bộ quần áo cổ trang của mình đẹp đến ngây người, vì vậy anh đã yêu cầu nhà tạo mẫu, chuyên gia trang điểm và người đại diện cho cậu về nhà với bộ đồ như vậy, đội luôn tóc giả để cho mấy anh bạn cùng phòng xem...

Là một người thuộc tầng lớp thượng lưu, Thời Cáo đẹp trai đến mức có thể khiến mắt người mang thai... Nếu không, anh đã không bị các trinh sát phát hiện rồi ngay lập tức trở nên nổi tiếng.

Nhưng... ba người bạn cùng phòng của anh so với anh cũng rất đẹp trai, mặc dù phong cách của họ khác với anh, nhưng họ đều đẹp trai không phân cao thấp.

Quản lý của anh mỗi lần nhìn thấy ảnh chụp tập thể trong ký túc xá của anh đều chảy nước miếng, muốn dụ cả ba người kia vào làng giải trí, nhưng họ không có hứng thú.

Mặc dù Thời Cáo sẽ không ghen tị với những người khác đẹp trai như anh, nhưng trái tim nam tính của anh vẫn lấp đầy cảm giác cạnh tranh, không, hôm nay anh sẽ quay lại để “chơi khô máu” với mọi người: “Hãy nhìn cơ thể này đi, có phải đẹp chói lóa đến mù mắt các cậu rồi hay không?”

Ngoài vẻ điển trai, Thời Cáo còn có một giọng hát đỉnh cao, dễ nghe không cần l*иg tiếng, từng đạt giải quán quân trong cuộc bình chọn “Giọng hát của ai dễ ru người khác ngủ nhất”.

Nhưng những người quen thuộc với tính cách của anh đều có thể nghe thấy cảm giác bức bách không gì sánh được từ trong đó, anh vừa dứt lời thì đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp… A!!!”

Anh còn hét lên.

Thời Cáo thậm chí còn không nghĩ về điều đó, nhưng anh đã phải chịu trăm ngàn cay đắng để mượn được bộ quần áo này trở về ký túc xá chỉ để cho các người anh em cùng phòng ngưỡng mộ vẻ ngoài oai hùng của mình... Khi anh mở cửa, chợt nhìn thấy một cặρ √υ" lớn, thì sao mà không hét lên được cơ chứ?

Hơn nữa anh còn là người trong mộng của các thiếu nữ trong cả nước, sao có thể tùy tiện nhìn ngực bự của người khác?

Mặc dù anh nghĩ như vậy... nhưng, nhưng mà bộ ngực đó lại quá đẹp mới chết chứ.

Quầng vυ" tròn, bầu vυ" trắng nõn, hồng như hoa anh đào, núʍ ѵú hếch lên như quả anh đào nhỏ... Dưới cái nhìn của anh, màu sắc của nó dường như biến đỏ hơn...

Thời Cáo phản ứng rất nhanh, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, dùng sức áp lưng lên cửa, trong lòng vừa nói không thấy, không thấy, không thấy gì cả, vừa nhìn chằm chằm cặρ √υ" tô non mềm không chớp mắt.

anh cảm giác được xoang mũi càng ngày càng nóng, sau đó bịt mũi lẩm bẩm nói: “Thật sự… không được nhìn nữa!”

Lưu lượng truy cập các trang cá nhân mạng xã hội phổ biến, nam thần quốc dân đang chảy máu mũi vì nhìn thấy một cặρ √υ" lớn, nói ra thì quá biếи ŧɦái.

Không không không, nói thẳng như vậy lỗ mãng quá... anh chỉ mới vừa vào thôi nên chắc không ai nhìn thấy đâu nhỉ?

Anh khó khăn đưa mắt nhìn lên trên, tự hỏi người anh em nào đã dẫn bạn gái về, nên xin lỗi như thế nào để có thể biểu hiện rõ thành ý để đối phương tha thứ cho mình... Hừ, người anh em nào của anh tốt phước mà sở hữu một cô bạn gái có cặp vếu thực sự rất đẹp thế nhỉ, không chỉ ngực đẹp mà vòng eo nhỏ phỏng chừng một vòng tay ôm còn dư ra, xương quai xanh tinh xảo ba chiều, nữ chính trong bộ phim của anh diễn còn không có dáng người đẹp như vậy chứ đừng nói là có cái yết hầu gợi cảm như…

Yết hầu!!!

“Á!!!” Thời Cáo lại hét lên.