Chương 13

Mặc dù anh ta không nghĩ rằng nhà họ Đàm sẽ làm chuyện tuyệt tình như vậy, nhưng sự kỳ lạ của Hoa Giản khiến Tạ Tri Vi phải đề phòng.

Khi Lục Trạch Tây đến, tình cờ gặp Tạ Tri Vi đang ở dưới lầu.

Anh ấy kỳ lạ hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"

Tạ Tri Vi vội vàng nói: "Cậu xin lỗi Bạc Lâm giúp tôi, bây giờ tôi có chuyện phải giải quyết, hôm khác tôi sẽ bù cho hai người."

"Ơ! Sao thế này?"

Khi anh ta đến bệnh viện, vệ sĩ áp giải Tạ Tri Yến cũng đến.

"Anh cả! Em không xin lỗi thằng oắt Đàm Tây Lâm đâu! Đừng kéo em. "

Tạ Tri Yến mặc quần áo diêm dúa, vẻ mặt hung hăng nói: "Xem tao có gϊếŧ tên khốn kiếp kia không! Rách có một chút da trên đầu mà còn muốn chơi tôi! Đừng hòng!"

"Tạ Tri Yến thật giống một tên ngốc, biết người ta lừa mình mà còn không tránh đi? Thật đáng tiếc, cuối cùng Tạ Tri Vi còn không thể tự bảo vệ mình, Tạ Tri Yến chỉ biết phát điên nên chỉ có thể đưa anh ta đến bệnh viện tâm thần, nhà họ Tạ tội nghiệp, làm sao mà sinh ra một đứa trẻ xui xẻo như vậy chứ!"

Khi hai anh em đang làm ầm ĩ dữ dội, họ nghe thấy Hoa Giản ở bên cạnh phàn nàn như thể đang hóng chuyện.

Cơ thể Tạ Tri Yến cứng đờ, gì thế? Anh cả của anh ta sẽ đưa anh ta đến bệnh viện tâm thần?

Nhưng ánh mắt Tạ Tri Vi lóe lên, anh ta nghe được mấu chốt, chính là nhà họ Đàm cố ý gài bẫy Tạ Tri Yến.

Tạ Tri Yến bị từ bệnh viện tâm thần làm cho sợ hãi, không dám quậy phá nữa.

Tạ Tri Vi liếc mắt nhìn anh ta, nói: "Nói thật hết mọi chuyện cho anh biết."

Tạ Tri Yến vô cùng hoang mang, chỉ có thể hậm hực kể hết.

Nguyên nhân sự việc phải nói vào buổi sáng, Thư Ngạn và Phùng Can dẫn theo một số cậu ấm đi bắt gian Thư Nghiêu, đương nhiên bọn họ không bắt được gì.

Đàm Tây Lâm vừa tức giận vì đám Phùng Can sinh sự, vừa trách Thư Nghiêu đã thu hút ong bướm.

Vì vậy, đã làm mất mặt Thư Nghiêu trong một bữa tiệc.

Rất nhiều cậu ấm đều có mặt, Tạ Tri Yến uống một ly rượu, hào hứng đi tới chống lưng cho Thư Nghiêu.

Ai ngờ mấy phe người bắt đầu lộn xộn, cũng không biết là ai ra tay trước, chẳng mấy chốc Đàm Tây Lâm ngã xuống đất với cái đầu đầy máu, còn Tạ Tri Yến đang cầm chai rượu trong tay.

Sau khi anh ta nói xong, Tạ Tri Vi không lên tiếng, chẳng mấy chốc không phụ mong đợi của anh ta, Hoa Giản lại bắt đầu.

"Chậc!"

Tạ Tri Vi, Tạ Tri Yến: ?

Cậu nói gì đi chứ!

Tạ Tri Vi và Tạ Tri Yến nghe xong thất vọng vô cùng, nhưng sau đó lại nghe Hoa "Nếu bây giờ đi tìm phó giám đốc còn được, đích thân nói chuyện khi chuyện chưa nghiêm trọng."

Tạ Tri Vi đứng lên ngay.

Hoa Giản ù ù cạc cạc nhìn về phía anh ta, mà sắc mặt Tạ Tri Yến nhìn sang Hoa Giản với vẻ kỳ lạ.

Khách sạn tổ chức tiệc ấy thật sự có phó giám đốc không hợp với Đàm Tây Lâm, Tạ Tri Yến và Đàm Tây Lâm kèn cực hơn thua, từng giúp anh ta hai lần.

Sao Hoa Giản biết? Chẳng lẽ thật sự có kỹ năng đặc biệt?

Tạ Tri Vi đi rồi, tiếng lòng của Hoa Giản cũng dừng lại.

Hai anh em ngồi ngồi trên bồn hoa bệnh viện làm mồi cho muỗi, nửa tiếng trời mới đợi được Tạ Tri Vi về.

Nửa tiếng này Tạ Tri Vi cử người đi tìm phó giám đốc kia, dọa nạt mấy câu, quả nhiên phó giám đốc lấy ra một cái USB.

“Đi thôi.”

“Anh cả? Em không cần đi xin lỗi tên khốn Đàm Tây Lâm nữa?”

“Mày ngoan ngoãn về nhà cho anh, anh còn có chuyện, còn gây sự nữa xem anh có đánh gãy chân mày không!”

Trong tay phó giám đốc kia có camera, Hoa Giản lại nói đúng rồi.

Tạ Tri Vi thản nhiên nhìn Hoa Giản lạnh trí, quở trách: “Mặc cái gì đây? Dù cậu không phải họ Tạ, nhưng người ở Đế Đô đều biết cậu là người nhà họ Tạ, đừng làm nhà họ Tạ mất mặt!”

“Ngày mai đi tìm trợ lý Tôn, tôi đã dặn anh ta gửi ít tiền cho cậu mua quần áo.”