Chương 14

Hoa Giản vui vẻ, vội ngẩng đầu lên: “Cảm ơn anh cả!”

"Hi hi, có tiền rồi!"

"Tích tiền nhiều chút, nếu không nhà họ Tạ phá sản thì không có tiền tiêu."

Tạ Tri Vi: “…”

Anh ta đau đầu muốn chết, quay người bỏ đi.

Tạ Tri Yến vội đi theo, tỏ vẻ đáng thương kéo tay Tạ Tri Vi: “Anh cả, em là em trai ruột của anh, em cũng không có tiền mua quần áo, anh bảo trợ lý Tôn chuyển cho em chút tiền với!”

Tạ Tri Vi nhìn mấy cái lỗ trên người anh ta, lạnh lùng gạt tay ra: “Cút đi!”

Giọng Tạ Tri Yến thê lương: “Anh cả!”

Trong lòng Hoa Giản khoan khoái, nhưng không thể hiện ra ngoài: “Anh ba em về đây.”

"Có tiền tiêu rồi!"

Tạ Tri Yến hung hăng nhìn sang anh: “Trợ lý Tôn chuyển cho cậu bao nhiêu phải chuyển cho tôi một nửa! Nếu không phải tôi xảy ra chuyện, cậu có thể đến đây sao? Không đến đây sao gặp anh cả, cũng không có tiền tiêu.”

Trong lòng Hoa Giản vãi chưởng, mắng to lên Tạ Tri Yến là đồ chó.

Tạ Tri Yến oán giận, anh cả vừa đi là đồ chó Hoa Giản này bắt đầu chửi anh ta rồi!

“Cậu cho không?”

“Không cho, em chưa ăn cơm nữa, anh tự đi đòi anh cả đi, dù sao thì cũng là anh ruột của anh mà!”

Hoa Giản không chiều theo anh ta, nói xong là chạy biến, để lại mình Tạ Tri Yến mắng to: “Hoa Giản cậu đừng để tóm được cậu!”

Dù sao thì ngày mai cũng có một khoản khổng lồ, Hoa Giản chi số tiền lớn bắt xe về chung cư.

Lần này về, anh khóa cửa lại, tắt điện thoại ngủ, chuyện lớn bằng trời anh cũng không dậy!

Xuyên sách hai mươi bốn tiếng, ngủ với một người đàn ông, gặp mẹ, đi đến bệnh viện đi đến bar, tìm hai việc bán thời gian, hóng drama.

Anh là một nhân vật làm nền bận sắp chết rồi!

Trước khi ngủ, suy nghĩ Hoa Giản hơi buông lỏng.

Vẫn luôn nghĩ đến người đàn ông kia.

Chắc người đó không sao nhỉ?

Tối qua anh qua loa quá, có thể là hơi thô bạo…

Quán bar UP 206.

Bạc Lâm cau mày khẽ nhích người.

Lục Trạch Tây bên cạnh nói: “Nhóc con Tạ Tri Vi này sắp đến rồi, lại là em trai làm liên lụy.”

Bạc Lâm không tiếp lời, Lục Trạch Tây cũng quan tâm.

Mười phút trước, Bạc Lâm đã làm rõ chuyện hôm qua.

Hôm qua, Lục Trạch Tây vốn không đưa nghệ nhân đến phòng mình.

“Sao tôi cứ thấy tư thế cậu nãy giờ cứ quái quái, đau eo?”

Bạc Lâm ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ấy, Lục Trạch Tây thu lại tầm mắt: “Xem như tôi không nói gì.”

“Nhưng rốt cuộc cậu sao rồi? Tối qua uống quá chén? Hay là giường ngủ của khách sạn Hải Bình không thoải mái? Không thích ứng được.”

“Lục Trạch Tây, không nói chuyện tôi cũng biết cậu không câm mà.”

Lục Trạch Tây bĩu môi: “Cậu không yêu đương, chí ít tìm một bạn tình giúp cậu giải tỏa, cả ngày cứ cấm dục đến mức sắp thành thuốc nổ luôn rồi.”

“Cạch.” Bạc Lâm đặt ly rượu lên bàn.

Thấy cậu bực thật, cuối cùng Lục Trạch Tây cũng im lặng.

Lúc Tạ Tri Vi đến phòng rất yên tĩnh, anh ta nhướng mày: “Xin lỗi, tổng giám đốc Bạc, Trạch Tây, để mọi người đợi lâu rồi.”

Lục Trạch Tây cười cười đứng lên: “Khách sáo vậy làm gì, ngồi xuống rồi nói, giám đốc Lưu, lấy rượu cho tôi.”

“Vâng, tổng giám đốc Lục.”

Lục Trạch Tây hếch cằm với Tạ Tri Vi: “Vừa nãy cậu vội vàng làm gì vậy?”

“Chút chuyện trong nhà, đã xử lý xong rồi, trên đường hơi kẹt, kéo dài.” Tạ Tri Vi nhìn về phía Bạc Lâm, cười nói: “Một lát tôi nhất định sẽ tự phạt ba ly.”

Anh ta và Lục Trạch Tây từng là bạn học trung học hai năm, lúc đó nhà họ Tạ không giống như bây giờ, đương nhiên không bò vào giới bạn bè của Lục Trạch Tây.

Quan hệ không gần không xa.

Mà sau khi anh ta tiếp nhận Tạ thị, vì mấy dự án nên tụ tập với Lục Trạch Tây nhiều hơn, đi cùng nhiều hơn.

Nhưng Lục Trạch Tây ham vui, Tạ Tri Vi thật sự muốn kết bạn với người ngồi ngay ngắn kia.

“Tổng giám đốc Tạ khách sáo rồi, Trạch Tây nói cậu có dự án tốt, nói chuyện công việc trước rồi uống rượu sau.”