Chương 6

[Hẹn gặp em ở khách sạn…]

Tần Tử Mạt sau khi tắm nhìn thấy tin nhắn này, trong đầu cô lập tức nhớ lại sự kiện ân ái điên cuồng bốn năm trước khiến người ta đỏ mặt, thở hổn hển, nuốt nước bọt. Cảm giác mát mẻ do bồn tắm mang lại lúc trước đã biến mất, cơ thể và tinh thần của Tần Tử Mạt trở nên nóng bức vô cùng.

"Nên đi khách sạn không đây?" Tần Tử Mạt chán nản ném mình vào chiếc giường mềm mại, dùng gối mềm vùi đầu.

Nhưng làm sao cô có thể đi được?

Tình trạng hiện tại của cô không phù hợp để lăn giường với Tô Du.

Nếu cô không đi...

Những ký ức quyến rũ khắc sâu trong tâm trí cô bắt đầu ám lấy cô, cô nghĩ đến cơ thể có thể gọi là một tác phẩm nghệ thuật của Tô Du, cô nghĩ đến sự điên cuồng của Tô Du trên giường, cô nghĩ đến cảnh Tô Du cᏂị©Ꮒ cô đến điên loạn, phun ra dâʍ ɖị©ɧ mất kiểm soát...

Cô rất tham lam.

Nhưng thực sự là không thích hợp, tiếp xúc thân thể với mẹ chồng tương lai...

"A a..." Tần Tử Mạt đau khổ xoa xoa tóc, mái tóc dài mượt mà màu nâu nhạt biến thành tổ chim, rối bù. Đâu rồi hình ảnh nữ thần lạnh lùng xa cách lúc còn dưới hầm để xe?

Ôm chăn lăn lộn trên giường hồi lâu, Tần Tử Mạt cuối cùng làm ra một quyết định khó khăn - cô xóa cuộc trò chuyện của Tô Du, coi như chưa nhận được lời mời.

"Aiz, tôi không thể đi được."

Tần Tử Mạt buộc mình phải bị lý trí và đạo đức thuyết phục, sau đó liền ôm gối ngủ thϊếp đi.

Lúc này, ở phía bên kia thành phố.

Trong khách sạn, Trần Tự đang ôm một cô gái ngực bự chuẩn bị quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Nhưng một cuộc điện thoại bất ngờ từ Tô Du khiến anh sợ chết khϊếp. Anh vội vã chạy về nhà với cái đuôi kẹp giữa hai chân, làm gì còn chút dấu vết nào của cái gọi là nam tính mà anh luôn khoe khoang?

Mặc cho cô gái chửi anh là đồ vô dụng, Trần Tự vẫn bỏ đi mà không ngoảnh lại.

Chỉ là trong lòng cảm thấy kỳ lạ, anh rõ ràng nói sẽ ở lại nhà Tần Tử Mạt, tại sao mẹ anh lại vẫn hủy hoại chuyện tốt của anh?



Sáu giờ 45 phút chiều ngày hôm sau, Tần Tử Mạt đứng ở cửa khách sạn quốc tế.

Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu lạc đà, trang điểm tinh tế chu đáo, chiếc thắt lưng ngang eo khiến cô càng thêm cao ráo thon thả. Hai bắp chân thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, khiến người ta không biết bên dưới áo khoác cô đang mặc loại quần áo gì.

Ai da, cô vẫn xuất hiện ở đây.

Trên mặt Tần Tử Mạt hiện lên hai đạo đỏ bừng, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má, tránh cho chính mình làm ra quyết định đáng xấu hổ gì. Ừm… thật ra cô đang mặc bộ đồ khá dâʍ ɖu͙© bên dưới chiếc áo khoác ngoài.

Đúng lúc đó, điện thoại của cô có tin nhắn. [Tô Du: Em đến chưa?]

Tần Tử Mạt trả lời.

[Tô Du: Tôi ở phòng 101 trên tầng cao nhất của khách sạn.]

Phòng 101...?

Tần Tử Mạt nhìn thấy tên phòng hít một hơi thật sâu, sau đó nín thở cầm điện thoại di động đi về phía thang máy.