Chương 7

Đứng trong thang máy lộng lẫy, tâm trạng Tần Tử Mạt lúc thăng lúc trầm, nhìn bóng dáng phản chiếu của mình trong thang máy, cảm giác như đang làʍ t̠ìиɦ trước gương, báo hiệu chuyện sắp sửa xảy ra.

Cô là gái điếm được Tô Du gọi… Ai mới là đồ chơi tình thú của ai.

Ý nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu, vùиɠ ҡíи giữa hai chân của Tần Tử Mạt đã ướt sũng, nhất là khi cô đang mặc một chiếc qυầи ɭóŧ ren lọt khe, sợi dây màu đen mắc kẹt ở kẽ mông của cô, ép lên chà xát vào khe thịt mềm mại, vắt ra nước mật.

Tần Tử Mạt vô thức vặn vẹo thân thể, cố gắng giữ sợi dây khó chịu kia cách xa làn da mỏng manh trong khe hở của mình, hạn chế cảm giác kỳ lạ nhất có thể. Đáng tiếc sợi dây lại mắc vào giữa con hàu sữa bụ bẫm của cô như một tên vô lại háo sắc không chịu rời đi.

Thật trùng hợp, đúng lúc này, thang máy kêu một tiếng rồi mở ra.

"Ưʍ... bình thường chút đi." Tần Tử Mạt nhìn vào mắt, mũi, tim mình, hít một hơi thật sâu, buông bỏ bộ dáng phóng túng hiện tại, không để mình thua ở ngay vạch xuất phát.

Tần Tử Mạt bước nhẹ đến trước cửa phòng 101, cô chỉnh lại tóc và quần áo trước cửa, đang suy nghĩ không biết sau khi vào phòng cô sẽ làm gì kế tiếp...

Nghĩ đến đây, cô lo lắng gõ cửa.

"Mời vào."

Giọng nói của Tô Du phát ra từ trong phòng.

Tần Tử Mạt hít sâu một hơi không khí trong lành trước khi bước vào trận địa, sau đó mở cửa phòng 101.

Vừa mở cửa, Tần Tử Mạt nhìn thấy trong phòng khách có ba người đang ngồi, đó là Tô Du, cấp trên Ngô Siêu Trí của cô và Lý Hàn Khanh, giáo sư kiến trúc của Đại học A.

Á? Cái này...

Có vẻ như hiện thực khác với những gì cô nghĩ.

Tần Tử Mạt ngơ ngác.

"Đây là hạt giống tốt mà tôi đã nói đến, Tần Tử Mạt. Tôi nghe từ chị Tô, Tử Mạt là con dâu tương lai của chị Tô đó!” Ngô Siêu Trí, một đối tác của Văn phòng Bờ Đông, tự hào giới thiệu cấp dưới của mình, không quên nịnh nọt Tô Du: “Con trai của chị quả nhiên có mắt nhìn người.”

"Con trai tôi có mắt nhìn người, rất giống tôi." Tô Du nhướng mày nhìn về phía Tần Tử Mạt, trong lời nói có điều gì đó.

Tần Tử Mạt, người có liên quan, nghe thấy điều này đỏ mặt. Trong lòng cô thầm phàn nàn Tô Du ăn nói quá táo bạo, không sợ khơi dậy nghi ngờ hay sao. Nhưng hiện tại không có thời gian suy nghĩ những chuyện này, tiểu bối Tần Tử Mạt vội vàng chủ động chào hỏi ba vị trưởng bối. "Chào giáo sư Lý, chào giám đốc Ngô, chào dì Tô."

“Lại đây ngồi đi.” Ngô Siêu Trí xua tay mời Tần Tử Mạt ngồi xuống, nói đùa: “Cô cứ việc ngồi cạnh mẹ chồng tương lai của cô đi.”

Khi Tần Tử Mạt nghe được câu "mẹ chồng tương lai", cô khó có thể giữ được nụ cười trên môi. Ôi trời, hôm nay cô lại đến làʍ t̠ìиɦ với "mẹ chồng tương lai" của mình đó. May mà ông chủ Ngô không biết.

Tần Tử Mạt đi về phía Tô Du.

Lúc này, nữ phục vụ tiếp đón đang đợi bên cạnh đúng lúc lên tiếng, mỉm cười ấm áp nói: “Cô Tần, để tôi treo áo khoác cho cô nhé?”

Tuyệt đối không thể!

Cô chỉ mặc duy nhất một bộ đồ lót sεメy bên trong...

Bảo cô cởi nó ra, thà để cô trực tiếp chết đi còn hơn…

"Không cần." Tần Tử Mạt vội vàng xua tay từ chối, phản ứng có chút khoa trương. Cô thận trọng ngồi xuống bên cạnh Tô Du, vì dưới áo gió quá lạnh nên cô phải khép chặt chân lại, căng thẳng lắng nghe ba ông chủ lớn bắt đầu bàn chuyện làm ăn.

Tô Du trầm tư liếc nhìn Tần Tử Mạt, cô gái hôm nay có chút khác thường, đặc biệt là hai chân dài trắng nõn cứ liên tục dính vào nhau, ánh mắt mờ mịt, chẳng lẽ bé ngốc hôm nay... không mặc gì.

Giáo sư Lý và Ngô Siêu Trí đã bắt đầu trò chuyện.

"Tôi muốn thành lập một nhóm dự án ngành chăm sóc sức khỏe cao cấp ở bờ biển phía Đông, phần nghiên cứu sẽ được giao cho viện nghiên cứu của Giáo sư Lý."

Với sự phát triển của xã hội hiện đại, chuyện công nghiệp hóa việc chăm sóc người già về cơ bản là bắt buộc, việc nắm bắt cơ hội khi nó mới bắt đầu là rất quan trọng, Ngô Siêu Trí muốn giành được một miếng bánh.

"Còn chị Tô đương nhiên là nhà tài trợ, ha ha, nhân tiện chị cũng có thể làm nhà sản xuất."

“Tử Mạt từng học ở St. Anthony phải không, thiết kế kiến trúc cho người già, cũng học ở viện nghiên cứu hai năm rồi phải không?”

“Vâng.” Đề cập đến vấn đề chuyên môn, Tần Tử Mạt quên mất sự xấu hổ trước đó của mình, bắt đầu giao tiếp với ba ông chủ.



Hai giờ sau, Ngô Siêu Trí tổ chức một nhóm cho bốn người, bước đầu đã hoàn thành kế hoạch tổng thể cho dự án.

Ngô Siêu Trí và giáo sư Lý đứng dậy rời đi trước.

Tần Tử Mạt vừa mới thoát ra khỏi trạng thái làm việc, liền phát hiện trong phòng chỉ còn lại cô và Tô Du. Sự hiểu lầm đáng xấu hổ lúc trước ập trở về đầu óc cô ngay lập tức, Tần Tử Mạt lập tức tê dại toàn thân, muốn bôi dầu vào lòng bàn chân rồi bỏ chạy.

“Vậy tôi đi trước.” Tần Tử Mạt vội vàng đứng dậy rời đi.

Tô Du nắm lấy cánh tay Tần Tử Mạt, đứng ở phía sau Tần Tử Mạt, cô cao hơn Tần Tử Mạt mấy cm, môi vừa vặn chạm vào vành tai Tần Tử Mạt.

“Không phải là lãng phí bộ đồ lót gợi cảm dưới áo khoác của em sao?”