Chương 5

Một câu này của Tô Du lại làm rung động trái tim Tần Tử Mạt, khiến tim cô đập như trống.

Đây có phải...ý cô ấy là gì vậy?

Hay cô ấy chỉ đang trêu đùa?

Đó không phải là cách Tô Du hay dùng để chơi đùa với lòng người sao?

Tần Tử Mạt theo phản xạ nhìn về phía Trần Tự đang lái xe, tuy biết đối phương đang lái xe nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy và tò mò liệu anh có nhìn thấy bài đăng này hay không. Tần Tử Mạt liếc nhìn điện thoại di động được khóa trên giá đỡ của Trần Tự, tự hỏi liệu Tô Du có phải đã chặn Trần Tự rồi hay không.

Có lẽ giữa cô và Tô Du có một sự hiểu biết ngầm.

Một giây tiếp theo, trong điện thoại của Tần Tử Mạt hiện lên một tin nhắn mới: [Tô Du: Không ai bị chặn.]

[Tô Du: Mọi người đều có thể nhìn thấy.]

Tần Tử Mạt nhìn thấy hai câu này, tim thắt lại. “Tô Du nói nghiêm túc.” Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu cô, một cảm giác nhói đau không thể gọi tên dâng lên trong l*иg ngực, khiến cô đỏ mặt, toàn thân run rẩy.

Trước khi nhiệt độ trên má Tần Tử Mạt hạ xuống, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng: Đây là kịch bản phim gì vậy - bà mẹ chồng khó tính tìm mọi cách chia rẽ con trai và bạn gái của nó???

Nhưng không phải bà mẹ chồng khó tính sẽ đưa cho cô gái kia một tờ séc với chục số 0 trên đó rồi ép chia tay hay sao?

Có bà mẹ nào chỉ vì để chia cắt đôi trẻ mà quyết định theo đuổi bạn gái của con trai không???

Tần Tử Mạt lâm vào suy nghĩ kỳ quái bối rối, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không có trả lời tin nhắn của Tô Du.

Chẳng bao lâu, xe đã chạy xuống tầng dưới chung cư nơi Tần Tử Mạt ở. Trần Tự nhắc nhở cô: "Mạt Mạt tới rồi, sao em ngơ ngác thế?"

"A, được rồi, cảm ơn anh đã đưa đón em." Tần Tử Mạt cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô cảm ơn Trần Tự đã đưa cô về nhà, cởi dây an toàn rồi đẩy cửa xe ra.

"Hay là anh đưa em đi lên... Thôi quên đi." Trần Tự lúc này có chút do dự ngăn cản Tần Tử Mạt, trong lòng anh có chút ý tứ “xấu”. Nhưng anh cũng rút lại ý tưởng, đã thề sẽ không tiếp xúc quá thân mật với Tần Tử Mạt.

Trần Tự nhìn nữ thần Tần Tử Mạt của mình, trong lòng nghĩ thà chịu đựng còn hơn, tệ nhất có thể buổi tối tự mình xử lý hoặc hẹn hò với nữ sinh ngọt nước lần trước.

Tần Tử Mạt không để ý đến Trần Tự tâm tình xao động, xách túi xách xuống xe đi về phía sảnh chung cư.

Phía sau cô, Trần Tự nhìn bóng dáng yêu kiều của Tần Tử Mạt biến mất khỏi tầm mắt, sau đó lên một ứng dụng hẹn hò, tìm kiếm bạn cùng giường tối nay. Sau khi chọn được người dấu yêu, Trần Tự đã gửi tin nhắn cho mẹ.

[Trần Tự: Mẹ, tối nay con không về ngủ nữa.]

[Trần Tự: Mạt Mạt mời con qua đêm, ý tốt như vậy khó có thể từ chối (cười)]

Tô Du bề ngoài là hình tượng người mẹ nghiêm khắc mẫu mực, nhưng trong lòng lại rất cởi mở, Trần Tự không ngại bàn luận về mối quan hệ nam nữ trước mặt Tô Du. Trần Tự nghĩ thầm: Mẹ chắc hẳn rất tự hào về anh, trong thời gian ngắn như vậy đã đào được bắp cải nhà người ta về nhà.

Và sự thật là——

Tô Du sau khi nhìn thấy tin nhắn sắc mặt tối sầm, cô “rầm” một tiếng ném điện thoại đi, lấy điếu thuốc lá bạc hà đã để lâu trong ngăn chứa đồ ra, trong bóng tối châm lửa hút.

Sau khi Tô Du hít một hơi dài, cô mới từ từ thở ra làn khói đậm đà.

Một lúc sau, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tần Tử Mạt.

[Tô Du: Hẹn gặp em ở khách sạn quốc tế vào lúc bảy giờ tối mai.]