Chương 4

Phản ứng đầu tiên của Tần Tử Mạt chính là run rẩy vì bị hôn lên tai.

“A…” Vành tai của Tần Tử Mạt bị hơi thở nóng bỏng của Tô Du đốt cháy, cô theo phản xạ rụt cổ lại tránh né. Nhưng cảm giác ngứa ngáy vẫn gặm nhấm tận xương tủy cô, khiến nửa cơ thể gần sát với Tô Du lập tức tê dại.

Điều này cũng khiến tốc độ phản ứng của não cô chậm lại rõ rệt, phải mất một giây mới hiểu được lời nói của Tô Du rốt cuộc có ý tứ gì.

Kẹp, kẹp chân?

Trong đầu Tần Tử Mạt nổ ra một tia sét, cô cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai chân mình quả nhiên đang dùng sức bắt chéo... A, tại sao lại như thế này? Tần Tử Mạt vội vàng bỏ chân phải ra, trở về tư thế ngồi bình thường, nhưng hơi thở nóng ẩm của Tô Du lại truyền vào bụng dưới và vùиɠ ҡíи của cô như thôi miên, khiến bụng dưới cô sưng lên, tê dại, ngứa ngáy.

Mặc dù quả thực cô đang “bắt chéo chân” nhưng đây không phải là động tình, chỉ là cô quá lo lắng nên mới thế mà thôi. Nhưng nhìn phản ứng của cô, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không ai tin cô.

Điều mà Tần Tử Mạt không biết là mọi hoạt động tinh thần của cô đều được viết trên khuôn mặt, biểu cảm của cô hoàn toàn khác với sự thờ ơ lơ đãng khi ở bên cạnh Trần Tự.

Tô Du nhìn vẻ mặt Tần Tử Mạt có chút hứng thú, không khỏi cười lớn, cô gãi gãi cái mũi nhỏ xinh của Tần Tử Mạt sau đó nói: "Tôi đang trêu em thôi, bé ngốc."

Mãi đến khi Tô Du ngồi thẳng dậy, chóp mũi chỉ còn chút mùi cây cỏ còn sót lại, tay chân của Tần Tử Mạt mới khôi phục lại khả năng tự điều khiển. Cô thở phào nhẹ nhõm, tinh thần không còn căng thẳng như trước.

Nhưng vào lúc này, Tô Du lại đột nhiên hỏi một câu sắc bén:

"Em và Trần Tự là quan hệ nghiêm túc à?"

Tim Tần Tử Mạt đập thình thịch, Tô Du vì sao lại hỏi chuyện này? Tần Tử Mạt lập tức bị kéo về hiện thực, suy nghĩ vẩn vơ trong lòng cũng biến mất. Đúng vậy, Tô Du là mẹ của Trần Tự. Trên danh nghĩa cô hiện giờ là con dâu tương lai của Tô Du...

Tần Tử Mạt cảm xúc phức tạp mím môi, gượng cười: "Dì hỏi cái này làm gì?"

Tô Du nghe vậy, nhìn về phía Tần Tử Mạt, ánh mắt nóng rực, trong mắt hiện lên vẻ minh bạch và trìu mến hiếm có. Cô nói một cách nhẹ nhàng chắc chắn, những lời lẽ vốn dĩ có hơi nực cười khó tin, nhưng được cô nói ra lại có vẻ trang trọng nghiêm túc.

"Tôi phải biết liệu tôi có cơ hội hay không."

Cái gì? !

Tần Tử Mạt nghe những lời này xong, trái tim đập mạnh một nhịp, một cỗ nhiệt độ dâng lên trên má, khiến khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Cô nhanh chóng nhìn vào mắt Tô Du, muốn chắc chắn rằng cô ấy đang nói đùa, nhưng ánh mắt của Tô Du nghiêm túc đến mức cô không thể soi ra điểm khác thường.

Tô Du thật sự nghiêm túc sao? Chẳng lẽ cô ấy thật sự có hứng thú với cô sao... Tần Tử Mạt đầu óc rối bời quay cuồng, suy nghĩ không thông.

Đặc biệt là khi Tô Du vẫn đang nhìn chằm chằm chờ đợi câu trả lời của cô.

"Tôi..." Tần Tử Mạt nhìn Tô Du đang chăm chú nhìn mình, cô khẩn trương nuốt nước miếng, trong đầu soạn ra bản nháp để trả lời Tô Du.

Lúc này, có tiếng “cạch” vang lên, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra.

Trần Tự cười phá vỡ thế bế tắc, ngồi xuống bên cạnh Tần Tử Mạt: “Trong lúc anh đi vắng, hai người đẹp nói chuyện vui vẻ không?”

Tần Tử Mạt áp chế hết thảy suy nghĩ của mình.

Tô Du cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lấy lại thân phận mẹ chồng tương lai, giao tiếp với Trần Tự và Tần Tử Mạt, ra vẻ thân thiết nhưng không thân mật.

Nửa giờ sau, bữa tối kết thúc, Trần Tự cảm thấy hài lòng khôn siết, trong khi hai người còn lại cũng có những lo lắng riêng không thể nói ra.



Trên đường về.

Tần Tử Mạt ngơ ngác ngồi ở ghế phụ, trong đầu không ngừng suy đoán Tô Du vừa rồi có ý tứ gì, nếu như không phải Trần Tự đột nhiên đi tới cắt ngang cô sẽ phải đáp lại như thế nào.

Trần Tự vẫn còn cảm thấy hôm nay ba người rất hợp nhau, đặc biệt truyền đạt cho Tần Tử Mạt - "Mẹ anh rất thích em! Đêm nay bà ấy nói nhiều hơn những gì anh nghe được trong nửa năm qua cộng lại đó."

Tim Tần Tử Mạt đập thình thịch, Trần Tự mặc dù không có ám chỉ mẹ anh thích cô theo kiểu kia, nhưng cô vẫn không tránh khỏi nghĩ lệch đi.

"Vậy sao?"

Trần Tự nghe được Tần Tử Mạt hứng thú, vội vàng khoa trương: "Đúng vậy, mẹ anh bình thường ít nói. Đây là lần đầu tiên anh thấy bà ấy nói nhiều như vậy."

"Ồ." Tần Tử Mạt nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Tần Tử Mạt tùy ý bấm vào vòng bạn bè, cô làm mới trang, hiện lên một bài viết mới từ Tô Du. Nhịp tim của Tần Tử Mạt đập nhanh, cô nhìn kỹ hơn:

[Tô Du: Có vẻ như tôi phải tranh với con trai mình rồi.]