Chương 3

Thôi xong.

Tại thời điểm đó, trước mắt Tần Tử Mạt trở nên tối đen, vì chính chủ đã thấy chú thích đáng xấu hổ của mình... Cô thực sự muốn kiếm một cái lỗ chui xuống, hoặc hiện tại chết ngay cũng được. Cô thực sự muốn quay lại bốn năm trước đánh cho bản thân mình một trận, tại sao cô lại tự lưu hoạ ngàn năm cho mình như vậy? Lúc đặt ghi chú như vậy cô cmn quá trẻ trâu!

"Cẩn thận chút, Tử Mạt." Tô Du đưa điện thoại trở lại cho Tần Tử Mặc, lời nói như sự quan tâm của người lớn đối với đứa trẻ, bình thường và thoải mái.

Chỉ là cách Tô Du phát âm từ "Tử Mạt" quá lười biếng, dần dần yếu đi, thấp thoáng sủng nịch, làm người ta nghe vào… tai cũng muốn mang thai.

Ít nhất, Tần Tử Mạt nghe xong đã đỏ mặt, cứ như đang động tình vậy.

Trái tim trong ngực Tần Tử Mạt đập loạn, trong lòng cô nảy lên một cảm giác hỗn loạn cùng ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên Tô Du gọi tên cô, trước đây trên giường cô ấy chỉ gọi cô là "nhóc, bạn nhỏ", nhưng giờ đây lại gọi hẳn tên của cô, không khỏi làm trái tim cô rung động.

"Cảm ơn... Dì." Tần Tử Mạt nhanh chóng nhận lại điện thoại từ tay Tô Du. Trong cơn lo lắng, đầu ngón tay của họ gặp nhau, một tia dòng điện kèm theo cảm xúc bí mật xâm nhập vào cơ thể Tần Tử Mạt, khiến bàn tay cô ngứa ngáy.

Nhìn thấy động tác cứng nhắc của Tần Tử Mặc, biểu hiện hạnh phúc trên khuôn mặt Tô Du trở nên rõ ràng hơn.

Xấu hổ muốn chết.

Tần Tử Mạt nắm chặt điện thoại trong tay, cảm giác tê dại vẫn đang truyền đến từng tế bào trong cơ thể, khiến cô cảm thấy bồn chồn. Tần Tử Mạt âm thầm xoa xoa ngón tay dưới gầm bàn, trong lòng cũng cảm thấy nặng trĩu.

"Xin chào, chúng tôi có thể lên món khai vị được chưa ạ?"

May mắn thay, lúc này người phục vụ đã bắt đầu bưng đồ ăn lên.

Trần Tự chủ động giới thiệu các món ăn, làm sôi động không khí giữa bạn gái và mẹ. Đáng tiếc anh không chú ý tới bầu không khí ngầm của hiện trường, ngược lại cảm thấy Tần Tử Mạt vốn luôn lạnh lùng với anh hôm nay lại cười nhiều hơn một chút, xem ra cô rất hài lòng với màn thể hiện của người bạn trai như anh.

Sự hiểu lầm này có thể nói là cực kỳ vi diệu.

"Con đi vệ sinh, hai người cứ thoải mái trò chuyện nha." Sau khi ăn xong, Trần Tự đứng dậy rời khỏi bàn, trong miệng ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng, có vẻ như anh rất vui mừng.

Khi Trần Tự đẩy cửa bước ra ngoài, không khí thoải mái lập tức tiêu tan. Trong phòng riêng chỉ còn lại Tần Tử Mạt và Tô Du, xung quanh là lửa mơ hồ đang sắp bùng cháy.

Ở một mình với Tô Du...

Tần Tử Mạt hơi thở ngưng trệ, không dám ngước mắt lên nhìn Tô Du bên trái, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cầm thìa mân mê bánh pudding trước mặt, thực ra lưng cô cứng ngắc, đôi chân bắt chéo của cô vô thức kẹp chặt lại.

Tần Tử Mạt tự an ủi: Sẽ không sao đâu, thân phận hiện tại của cô là bạn gái của con trai Tô Du, dù sao cô cũng là hậu bối, Tô Du không nên tùy tiện hành động.

“Tôi nghe nói,” Tô Du nhìn Tần Tử Mạt rụt rè, cười khúc khích, cô không khỏi muốn trêu chọc Tần Tử Mạt, cố ý nói chậm rãi rõ ràng: “Tôi là đồ chơi tình thú của cô Tần đây?”

Một tiếng “bụp” vang lên, chuỗi lý trí trong đầu Tần Tử Mạt đứt gãy.

Cứu!

"Không, không..." Tần Tử Mạt yếu ớt giải thích, cô thăm dò nhìn Tô Du, lại bị ánh mắt của đối phương đốt cháy buộc phải rời mắt đi, cô rất quen thuộc loại ánh mắt này, chính là lúc Tô Du đè cô xuống giường, từ trên cao nhìn xuống cô.

"Không? Vậy tại sao em lại..." Tô Du nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa mình và Tần Tử Mạt, mùi thơm của hormone thuộc về Tần Tử Mạt phả vào mặt cô, môi Tô Du cũng áp vào bên tai Tần Tử Mạt, ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “...lại lén lút kẹp chặt chân như vậy?”