Mục Vân Ế cúi người, một tay ôm Ngụy Thư, tay kia kéo chân cô, để cô kẹp lên eo anh.
Cô kêu lên: "Mục Vân Ế, cẩn thận vết thương!"
Anh cười nói: "Không sao đâu."
Người đàn ông ngồi xuống sô pha ôm cô, vuốt ve lưng cô, nhẹ giọng thì thầm: "Vết thương này không có gì đáng ngại đâu, chỉ cần em không bị thương là được."
Ngụy Thư ôm chặt lấy anh, cố gắng tránh vết thương của anh: "Còn đau không?"
"Không đau."
Nhưng Ngụy Thư tính thử, thuốc tê trên người Mục Vân Ế đã gần hết, sao có thể không đau chứ.
Ngụy Thư cũng không có vạch trần anh, đưa nước để anh uống thuốc, lại vỗ về anh đi nghỉ ngơi trước.
Anh không chịu đi, cứ kéo lấy cô, lại còn nói đùa với cô: "Trước đây anh cũng bị thương nhỏ như vậy."
"..."
Ngụy Thư che miệng: "Nhỏ đâu mà nhỏ, anh ngậm miệng."
Mục Vân Ế cứ nói, lắc tay cô: "Lúc đó anh không có gì gây tê, cũng dùng kim khâu vết thương. Uống chút rượu lấy can đảm là có thể bắt đầu khâu 'giẻ rách' rồi."
"..."
"Không đau chút nào."
Nghe anh miêu tả thân thể của mình giẻ rách, Ngụy Thư căn bản không muốn để ý tới anh nữa: "Đừng nói nữa."
Cô lấy một khối rubik trên đầu giường nhét vào tay Mục Vân Ế, khô khan nói: "Chơi đi."
Mục Vân Ế cười nhận lấy, cầm trên xoay xoay hai lần: "Đồ chơi này có chút giống với trò cửu liên hoàn(1) của anh ở bên kia, trước đây anh cũng thường chơi."
(1) "Cửu liên hoàn" (九连环): một trò chơi lưu truyền trong dân gian Trung Quốc.
Không lâu sau, anh đã xoay được sáu mặt cùng màu.
Anh đặt nó xuống:"Quả nhiên chơi nhiều rồi sẽ không thấy thú vị nữa."
"..."
Ngụy Thư luôn biết rằng Mục Vân Ế rất giỏi, cho dù là lãnh đạo một quốc gia hay quản lý một doanh nghiệp.
Làm gì cũng giỏi.
Có trí nhớ tốt, khả năng tư duy tốt, năng lực học tập mạnh mẽ, hơn nữa cô cũng biết Mục Vân Ế hẳn là cũng có võ công và thân pháp hơn người như trong phim truyền hình thần tượng cổ trang từng nói.
Nhưng một người như vậy lại bất chấp tất cả để cứu cô, ôm chặt cô vòng tay mình.
Ngay cả vết thương của chính mình cũng không kịp để ý, cứ phải tìm một người đã làm tổn thương cô để giải quyết.
Mục Vân Ế đã uống thuốc, những loại thuốc đó có một số tác dụng phụ là gây buồn ngủ.
Anh khẽ xoa ấn đường, cố vực dậy tinh thần.
Ngụy Thư nhanh chóng xoa bóp cho anh, lại vỗ tay anh: "Anh ngủ đi. Không cần lo lắng, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Mục Vân Ế nằm xuống, ánh mắt sâu kín nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Em không cần ở đây cùng anh đâu, em ra ngoài đi."
Cô gật đầu: "Vâng, vậy anh ngủ một lát đi."
Sau khi Ngụy Thư rời đi, Mục Vân Ế quay người lại, không tự chủ được nhíu mày.
Mồ hôi lạnh trên người anh trong nháy mắt tuôn ra, nắm đấm cũng không ngừng nổi lên gân xanh.
Khối rubik rơi xuống đất phát ra tiếng "bộp".
Trên thực tế, khi về đến nhà, thuốc tên trên người Mục Vân Ế đã hết.
Có thể chịu đựng được đến bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí mạnh mẽ của người đàn ông.
Mục Vân Ế không muốn cô thấy mặt chật vật của mình.
Lại càng không muốn để cô biết...
Để đỡ một người rơi từ độ cao năm mét, tổn thương ở cánh tay và lưng là bao nhiêu.
Anh quanh năm luyện võ, lại luôn chinh chiến sa trường, thân thể mạnh mẽ gấp trăm lần người thường.
Nhưng cũng không phải làm bằng thép.
Giây phút ngã xuống đất, cánh tay anh không đặt đúng chỗ, lúc Ngụy Thư lo lắng nhìn vết thương của anh thì âm thầm vặn lại.
Vốn dĩ muốn lấy chuyện mình bị thương để trêu chọc cô, kết quả là làm người ta khóc luôn.
Mục Vân Ế gác tay lên đầu anh, chịu đựng cơn đau dần dần ăn mòn thần kinh, khóe môi dần cong lên.
Sao cô ấy có thể mau nước mắt đến vậy
Có phải là vì anh không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt người đàn ông dần dần dịu đi.
Cảm giác đau đớn của cơ thể anh dường như trong tích tắc đã bớt đi nhiều.
Sau khi mở lòng cũng có thể nhận được sự chăm sóc tương tự từ người mình yêu.
Lần đầu tiên Mục Vân Ế cảm nhận được điều đó.
Nửa đời trước anh trải qua trong vô tri vô giác.
Tại sao lại không gặp được cô sớm hơn.
Khi Ngụy Thư lại lặng lẽ đi vào phòng, Mục Vân Ế đã ngủ rồi, đôi môi tái nhợt, lông mày cau lại.
Cô bước đến, nhẹ nhàng vuốt ve trán anh.
"Ừm." Người đàn ông ngủ không ngon giấc, nắm lấy tay Ngụy Thư ôm vào lòng, khi anh trở mình suýt chút nữa đã lôi cô theo.
Ngụy Thư miễn cưỡng chống trên người anh, mà duy trì động tác thế này thật sự rất khó chịu.
Vì vậy, cô cũng lên giường.
"Thư Thư."
Ngụy Thư tưởng anh gọi cô, vội vàng vươn người dậy: "Sao vậy? Anh đói bụng chưa?"
Kết quả là sau khi gọi cô, Mục Vân Ế cũng chẳng nói gì, ôm tay cô chặt hơn, như thể anh đang cất giấu một kho báu nào đó vậy.
Hóa ra là đang mơ.
Cô yên tâm nằm xuống bên cạnh, chờ anh tỉnh thì múc cháo cho anh.
Không lâu sau, Mục Vân Ế trở mình, Ngụy Thư lo lắng anh sẽ đè lên vết thương, nên vội vàng kéo anh.
"Xoay quay đây, xoay qua đây."
Người đàn ông nghe thấy, đột nhiên bật cười.
Anh từ từ mở mắt, vươn tay giữ gáy cô, nâng lên để cô nằm bò trên người anh.
"Làm gì vậy?" Tinh thần Mục Vân Ế hiển nhiên đã tốt lên nhiều: "Mục phu nhân còn không cho anh xoay người sao?
"..."
Lần thứ hai nghe từ "Mục phu nhân", cảm thấy vừa lạ lại vừa quen.
Ngụy Thư cẩn thận xoay người anh lại, lời lẽ chính đáng: "Em sợ anh đè lên vết thương nên mới không cho anh xoay người."
"Ồ." Anh hôn lên trán cô, ôm lấy cô, lại hỏi: "Có phải là có cháo không?
"Vâng." Ngụy Thư đứng lên: "Để em đi múc cháo cho anh."
Ngụy Thư vừa ra khỏi phòng thì điện thoại của cô đổ chuông.
Nhà sản xuất xin lỗi: "Chúng tôi đã nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm của các nhân viên có liên quan, phim trường cũng được trang bị các phương tiện bảo đảm an toàn hơn."
"Sẽ không có lần sau đâu."
Cô lạnh lùng nói: "Không chỉ có vậy, tôi không cho phép nhân viên liên quan đến vụ tai nạn bước vào ngành này nữa."
Sau khi cúp điện thoại, Ngụy Thư đi vào phòng với bát cháo ấm.
Cô ngồi cạnh Mục Vân Ế, đút từng thìa cháo cho anh.
Người đàn ông nhìn cô chăm chú, lại duỗi tay sờ đầu gối cô: "Sao em không nói gì?"
"Em xin lỗi." Ngụy Thư để bát xuống, vươn tay lau khóe môi anh: "Lần này em không bảo vệ tốt bản thân, còn hại anh bị thương."
Mục Vân Ế cười nhéo mũi của cô: "Nói gì thế? Không liên quan tới em."
"Hơn nữa, đàn ông bảo vệ người phụ nữ của mình chẳng phải là việc nên làm sao?"
Ngụy Thư cúi người hôn lên môi anh: "Sau này hai chúng ta ai cũng không được bị thương."
"Em cũng sẽ bảo vệ anh."
Một tháng sau, Ngụy Thư kết thúc tập huấn, chính thức vào đoàn quay phim.
Vết thương của Mục Vân Ế gần như đã lành hẳn, mỗi ngày sau khi bãi triều anh đều đến đoàn phim tìm cô.
Thấy Ngụy Thư kết thúc cảnh quay, anh dùng quyển"Từ đơn cấp bốn" trong tay vỗ vỗ cô: "Hôm nay em có cảnh tình cảm không?"
Mục Vân Ế tiến bộ rất nhanh, giờ đây anh đã hiểu rõ thuật ngữ chuyên môn trong công việc của cô rồi, cho dù có nói với anh về nội dung công việc, anh cũng có thể nhanh chóng tiếp lời.
Vì vậy, mỗi khi thực hiện những cảnh quay tình cảm, Mục Vân Ế đều phải đích thân đến phim trường.
Anh cứ ngồi thế này, mắt nhìn chằm chằm vào Ngụy Thư và một diễn viên khác.
Nếu có người đi ngang qua, anh sẽ mỉm cười với, trông rất "hiền lành".
Khi nhà sản xuất và đạo diễn nhìn thấy người đàn ông nhìn như vậy đều toát mồ hôi lạnh.
Vì vậy, mỗi lần kết thúc cảnh quay, Ngụy Thư đều nắn bóp ngón tay Mục Vân Ế: "Đừng như vậy, bây giờ bọn họ cực kỳ sợ anh."
Mục Vân Ế biết nhưng vẫn cố ý hỏi: "Sợ ta cái gì? Anh dễ gần thế mà."
"..."
Kể từ khi Ngụy Thư nhắc anh đừng có luôn bày ra vẻ mặt lạnh như băng khi đến phim trường tham ban mà phải mỉm cười mới trông dễ gần, Mục Vân Ế ngày nào cũng nói về sự "dễ gần", thấy người khác là cười.
Không cười thì không sao, nhưng cười xong lại càng khiến người ta sợ hãi hơn.
Ngụy Thư bị Mục Vân Ế kéo ngồi lên đùi, người đàn ông vạch vết sẹo trên tay đã lành được bảy tám phần ra trước mặt cô: "Đau quá."
Ngụy Thư:?
Anh duỗi tay ra trước mặt cô, lắc lắc hai cái: "Vết thương lại bắt đầu đau."
"..."
Mục Vân Ế đưa tay ra trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra được vấn đề gì.
Anh còn rất vui vẻ, lại tiếp tục lắc tay hai lần, giả bộ nói: "Em nhìn xem, thật sự rất đau."
Ngụy Thư bị anh chọc cười, hùa theo thỏa mãn anh, nhẹ nhàng sờ lên tay anh: "Còn đau không?"
"Đau." Anh còn khẽ rít lên, "Cảm thấy không khỏi nổi nữa."
Cô cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Mục Vân Ế, bây giờ anh đang làm nũng sao?"
Người đàn ông cau mày: "Tại sao em lại cho rằng anh đang làm nũng?"
"Bởi vì anh thực sự đang làm nũng đó."
"..."
Mục Vân Ế quay mặt đi: "Không có."
Ngụy Thư nhếch khóe môi lên: "Lại lần nữa đi."
Người đàn ông không khỏi bật cười: "Thư Thư."
Trêu chọc nhau một hồi, Mục Vân Ế đột nhiên kéo tay cô: "Cho em biết một tin tốt."
"Hả?"
"Anh vừa nhận được thư mời giảng dạy, em có muốn xem không?"
Ngụy Thư mở miệng, "Thư mời giảng dạy? Thật sự nhận được rồi sao?"
Mục Vân Ế cười nói: "Vốn là nghiên cứu thời đại của anh mà. Không ai hiểu rõ hơn anh hết, cho nên nhận được cũng không có gì lạ."
Chuyện này phải kể từ tuần trước.
Vì Mục Vân Ế là "đời sau" của dòng họ Mục, nên anh được các chuyên gia nghiên cứu về "Vương triều nhà Mục" đặc biệt mời đến làm nhà nghiên cứu.
Lại bởi vì anh giải đáp được tất cả những nghi ngờ của các chuyên gia nên được thăng cấp, trở thành "giáo sư bổ nhiệm đặc biệt".
Lúc đó, Ngụy Thư nghe được tin này còn cười rất lâu, thậm chí còn trêu chọc anh: "Xin phép phỏng vấn giáo sư Mục một chút, xin hỏi bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
Anh cười nói: "Hơi ngạc nhiên, không ngờ họ lại đang nghiên cứu mình".
Mục Vân Ế đưa cho cô giấy chứng nhận bổ nhiệm đặc biệt: "Nào, mời Mục phu nhân xem."
Cô xoa xoa tay nhận lấy nó: "Đến đây, đến đây."
Bây giờ Ngụy Thư không gọi anh là "thầy Mục" nữa, mà gọi là giáo sư Mục.
"Giáo sư Mục, đêm nay anh có về không?" Cô cúi đầu cọ trán anh: "Hay là ở trong khách sạn đoàn làm phim với em?
"Khoảng thời gian này anh sẽ ở bên em." Mục Vân Ế xoa đầu cô: "Tuy nhiên, anh phải nhắc nhở em, em đã quên một chuyện rất lâu rồi."
"Chuyện gì?"
"Em có nhớ không." Anh nói: "Hôn lễ của chúng ta đã được lùi từ cuối tháng trước sang tháng này..."
Không biết Mục Vân Ế lấy ở đâu ra một cuộn thánh chỉ, đưa nó cho cô.
"Vậy nên, mời Hoàng hậu nhanh chóng tiếp chỉ."