Chương 45: Mục Vân Ế cũng rất dính người

Mục Vân Ế nhanh chóng rút tay lại, cứng miệng nói: "Không phải anh viết đâu."

Anh lại còn ụp nồi cho cô: "Là do đêm qua khi bạn học Ngụy Thư nằm mơ đã kéo tay anh viết đấy."

"..."

Ngụy Thư mới không thèm nghe anh nói linh tinh, chỉ vào một từ hỏi anh: "Từ này có nghĩa là gì?"

Mục Vân Ế liếc mắt nhìn, vô thức trả lời: "Mở ra."

"Từ này thì sao?"

"vui vẻ."

"Còn từ này?"

"Buồn."

Khóe môi Ngụy Thư cong lên, lại đưa tay chỉ vào các từ trên lòng bàn tay anh.

Đầu ngón tay sượt qua sượt lại, như đang trêu chọc tán tỉnh.

Mục Vân Ế nghiêng đầu nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên nắm lấy ngón tay cô, thấy cô rút tay về, anh lại anh nắm lấy tay cô.

Bắt được rối.

Người đàn ông ôm lấy tay cô trong lòng bàn tay, bỏ vào túi, xoa xoa các ngón tay của cô.

Ngụy Thư dứt khoát đan tay vào tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay dày rộng đó.

Cô dán lại gần, hỏi anh: "Sao bỗng dưng anh lại muốn học Tiếng Anh?"

Mục Vân Ế nắm chặt tay cô, tay còn lại vén một bên tóc của cô ra sau ta: "Nghiệp vụ công ty yêu cầu."

Ngón tay Ngụy Thư nắn nắn anh: "Liệu có thấy khó khăn lắm không?"

"Hả?" Anh nghiêng đầu: "Cái gì khó khăn lắm?

"Chạy đi chạy lại giữa hai thế giới, còn phải học nhiều thứ thế này."

"Không đâu." Anh cười, lấy từ trong túi ra một cây bút, đặt trong tay rồi xoay tròn, động tác uyển chuyển tự nhiên: "Học cái này cũng rất thú vị."

Ngụy Thư nhìn anh xoay bút, khóe môi nhếch lên, xòe tay với anh: "Em cũng muốn xoay."

Mục Vân Ế cúi đầu liếc một cái, làm bộ đưa bút cho cô, kết quả là khi cô sắp bắt được thì lại kéo ra xa.

Đầu bút chạm vào lòng bàn tay cô rồi lại rời đi.

Ngụy Thư dứt khoát xòe tay, ngón tay cong lên: "Bút."

Người đàn ông cong môi, cầm bút viết chữ "love" vào lòng bàn tay cô, lại vẽ trái tim nho nhỏ ở bên cạnh.

Còn không ngừng tô đậm đường viền xung quanh.

Khi Mục Vân Ế nghiêm túc tô hình trái tim, góc nghiêng của anh rất đẹp, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, tỷ lệ các đường nét trên khuôn mặt cực kỳ hoàn hảo.

Ngụy Thư nhìn anh rồi thất thần lúc nào không hay.

Người đàn ông sau khi vẽ xong, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của cô, vươn tay xoa mũi cô: "Sao thế? Nhìn anh làm gì?"

"Em đã từng gặp rất nhiều nam minh tinh." Ngụy Thư nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Nhưng không ai trong số họ đẹp bằng anh."

Hiển nhiên, Mục Vân Ế không nắm được trọng điểm, lặp đi lặp lại từng chữ: "Em đã từng rất, nhiều, nam, minh, tinh?"

Ngụy Thư biết anh lại ghen rồi "Trọng điểm là nửa câu sau, anh đẹp hơn tất cả bọn họ."

"..."

Anh cúi đầu, nghịch cây bút trong tay, khẽ nói: "Em cũng rất đẹp."

Ngụy Thư đang định cười, lại nghe anh nói tiếp: "Từ cái nhìn đầu tiên đã thích rồi."

Cô chống đầu: "Vậy là anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên à?"

Mục Vân Ế nhếch khóe môi: "Chắc vậy."

Ngụy Thư hôn một cái lên mặt anh, nhìn chằm chằm vết son trên mặt Mục Vân Ế, lại vươn tay xoa xoa: "Đỏ rồi."

"..."

Anh đưa tay sờ mặt, thấy trên đầu ngón tay có chút đỏ, lại duỗi tay chạm vào môi cô: "Em bôi cái gì thế?"

"Son môi, có đẹp không?"

"Đẹp."

Mục Vân Ế nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, vươn tay ôm lấy gáy cô, đang định nghiêng đầu hôn cô.

Lúc này, nhân viên trong đoàn hét lên: "Ngụy Thư, đợt tập huấn tiếp theo sắp bắt đầu rồi."

Hai người nhanh chóng tách ra, ngại ngùng khẽ cắn môi dưới.

Lại ngẩng đầu nhìn trộm đối phương.

Ngụy Thư đứng dậy, ghé vào lỗ tai anh nói: "Về nhà lại hôn."

Mục Vân Ế xoa đầu cô: "Được."

Cô lau sạch vết son trên mặt anh, chỉ để lại một chút dấu vết.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen sáng ngời của anh chỉ có hình bóng cô.

Thấy cô sắp phải đi, anh lại đứng dậy, cúi xuống ôm lấy cô: "Chờ em bốn mươi phút."

Ngụy Thư cười: "Được."

Kết quả là cô vừa định đứng dậy đi thì Mục Vân Ế cũng đi theo.

Cô đi đến đâu, anh đi theo đó, nhất định không chịu quay trở lại phòng nghỉ.

Tầm mắt cũng không hề rời khỏi cô.

Cũng trong lúc này Ngụy Thư mới phát hiện ra...

Mục Vân Ế cũng rất dính người.

Nhiệm vụ tập huấn hôm nay là hoàn thành ba động tác được chỉ định trên dây cáp.

Ngụy Thư đã quen với việc treo người trên dây cáp, sau khi thuần thục hoàn thành các động tác được chỉ định thì bắt đầu bắt cặp với một diễn viên khác.

Mục Vân Ế ở dưới nhìn lên, chắp tay sau lưng, sống lưng thẳng tắp, chỉ đứng như vậy thôi mà đã tràn đầy khí thế.

Nữ nhân viên trong đoàn phim âm thầm liếc mắt nhìn về phía Mục Vân Ế, sau đó tụ tập thành một đoàn thì thào, khuôn mặt dần dần ửng hồng.

Đôi tai của người đàn ông rất thính, dù có cách xa bọn họ, giọng nói có nhỏ, nhưng vẫn nghe được không sót một chữ nào...

- "Giám đốc Mục đẹp trai quá đi, cứu mạng!"

- "Hu hu hu, anh ấy vừa đến tôi đã quan sát anh ấy rồi. Nhan sắc này của anh ấy có thể vào giới giải trí luôn, thân hình lại chuẩn, khí chất tuyệt đỉnh, khuyết điểm chính là anh ấy kết hôn sớm."

- "Anh ấy không để ý tới người khác, cả người siêu lạnh lùng, cứ như nói thêm vài câu nữa sẽ chết không bằng. Nhưng tôi thích loại này khí chất quá đi mất!"

- "Hu hu hu ngưỡng mộ Ngụy Thư quá! Nói ra thì bọn họ cũng xứng đôi lắm, tôi ship CP này!"

...

Mục Vân Ế không để ý câu đầu tiên cho lắm. Cụm từ "xứng đôi" ở câu cuối lại khiến anh thích thú.

Mục Vân Ế không nhịn được nhếch khóe miệng.

Kết quả là nghe thấy các nhân viên nữ lại bắt đầu la hét.

- "Ối mẹ ơi! Anh ấy cười kìa!"

- "A a a a a a a a a a cứu mạng!"

- "Quá đỉnh rồi, quá đỉnh rồi, quá đỉnh rồi!"

Người đàn ông nhấc chân đi thẳng.

Ngụy Thư vẫn còn đang treo lơ lửng trên không trung, sau khi hoàn thành các động tác theo quy định, cô nhìn xuống Mục Vân Ế đang ở cách xa mình, vẫy tay với anh.

Kết quả là cô vẫy được một nửa, trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng "cạch".

Một cảm giác không trọng lượng nhanh chóng ập đến.

Đầu mυ"ŧ khống chế của dây cáp đã xảy ra sự cố.

Ngụy Thư không kịp kêu lên, cả người đã mất tự khống chế rơi xuống dưới.

Tốc độ càng ngày càng nhanh, cách mặt đất ngày càng gần.

Những người bên dưới đã bắt đầu la hét, cả hiện trường loạn cào cào.

Ngụy Thư cố gắng cố gắng nắm lấy sợi dây trên đỉnh đầu, nhưng nửa chừng, sợi dây trên người cô bị đứt lúc nào không hay.

Tại thời điểm đó.

Cô ấy dường như nhìn thấy hình ảnh xương mình nứt vỡ sau khi ngã xuống đất.

Khi Ngụy Thư nghĩ rằng cơn đau sắp ập đến, một đôi tay ôm chặt lấy cô.

Đồng thời, hướng rơi thay đổi từ một đường thẳng thành một đường vòng cung, có vai trò làm chậm tốc độ ở một mức độ nhất định nào đó.

Cảm giác va đập ập đến.

Bởi vì Ngụy Thư được ôm, cơ thể của cô không trực tiếp đập xuống đất.

Lúc này Ngụy Thư mới chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cô là hàm dưới của Mục Vân Ế.

Anh vẫn tá hỏa, quỳ trên mặt đất, một tay ôm cô vào lòng để cô không bị thương.

Tay còn lại thì ấn mạnh nhà sản xuất xuống đất, túm lấy cổ áo anh ta và gầm lên: "Đoàn phim của các người làm việc thế này sao? Hả?"

Người đàn ông cực kỳ tức giận, mặc kệ máu đang chảy trên cánh tay, anh mạnh mẽ nhấc nhà sản xuất từ trên mặt đất lên.

Những người xung quanh kêu lên, nhưng họ không dám bước tới.

Ngụy Thư vội vàng nắm chặt tay Mục Vân Ế, nhẹ giọng nói: "Mục Vân Ế, anh bỏ anh ta xuống trước, anh bị thương rồi."

Mục Vân Ế không nghe cô nói, vẫn chất vấn nhà sản xuất: "Nếu tôi không có ở đây, mấy người lấy gì để đảm bảo an toàn cho cô ấy?"

"..."

Nhà sản xuất khó khăn lắm mới nói được thành tiếng: "Giám đốc Mục..."

Ngụy Thư lắc tay Mục Vân Ế: "Anh thả anh ta xuống trước đi, anh chảy máu rồi!"

Lúc đầu, Mục Vân Ế vẫn không nghe cô nói, sau khi cô vòng tay qua cổ kéo xuống hôn lên tai anh, người đàn ông mới thả nhà sản xuất xuống.

Anh không hề quan tâm đến vết thương trên tay, ôm Ngụy Thư lên, xoay người đi thẳng vào phòng nghỉ.

Sau khi đóng cửa lại, Ngụy Thư mới xắn ống tay áo của Mục Vân Ế: "Anh mau cho em xem thử, anh bị thương ở đâu?"

Người đàn ông rụt tay lại: "Không sao đâu."

Cô lại nắm lấy tay anh: "Sao có thể không sao được! Máu của anh đã nhuộm đỏ áo rồi."

Chiếc hoodie trắng của người đàn ông dần dần thấm đẫm máu.

Từ sau lưng đến cánh tay, cả một mảng lớn.

Nhưng anh vẫn bày ra dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra, cứ như vậy cúi xuống dán mặt vào cô: "Em không bị thương chứ?"

Ngụy Thư kéo ống tay áo của anh: "Em không sao. Anh mau cho em xem vết thương của anh, anh bị thương quá nặng rồi, chúng ta đi bệnh viện đi."

"Không đi." Anh không chịu để cô xem, kết quả là khi rút tay ra lông mày anh cau lại, nhưng anh vẫn nói: "Anh đã nói là không sao mà."

Ngụy Thư biết tính tình của Mục Vân Ế, cũng biết bây giờ người đàn ông này căn bản không muốn cho cô thấy vết thương của anh. Cô không còn cách nào khác đành phải nói: "Vậy thì để bác sĩ xem cho anh, xử lý đơn giản một chút, được không?"

Mục Vân Ế nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng nhượng bộ.

"Được."

Bác sĩ trong đoàn phim chạy qua đây.

Cửa phòng nghỉ đóng lại.

Ngụy Thư cũng chẳng phải người có tính tình tốt gì cho cam, mặc cho nhà sản xuất liều mạng xin lỗi, cô vẫn không nói một lời.

Mãi đến khi bác sĩ ra khỏi phòng, cô mới chạy đến hỏi: "Sao rồi?"

Bác sĩ: "Tôi đề nghị đưa bệnh nhân đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Vết thương khá lớn, không cầm máu được".

Nhà sản xuất vừa nghe đã hoảng hốt: "Được, được, được, xe đang ở ngoài rồi, đi mười phút là tới bệnh viện".

Giọng nói của Ngụy Thư không chút cảm xúc: "Mau đưa chúng tôi đi."

Mười phút sau.

Mục Vân Ế ngồi trên giường bệnh, sắc mặt rất xấu, lúc y tá khâu vết thương anh vẫn nhắm mắt, khóe miệng giật giật.

Ngụy Thư bưng nước tiến vào, đưa cốc nước cho anh, nói nhỏ: "Uống chút nước trước đi, sắp xong rồi."

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, "Em có bị thương ở đâu không?"

"..."

Đây là lần thứ năm Mục Vân Ế hỏi cô rồi.

Ngụy Thư lắc đầu: "Không có, anh bảo vệ em rất tốt."

Mục Vân Ế yên lòng, nhìn nhân viên đoàn phim run như cầy sấy ở bên ngoài, ánh mắt anh lạnh lùng đến mức dường như giây tiếp theo có thể gϊếŧ người.

Cô vội xoa nắn tay còn lại của anh, an ủi vỗ về nói: "Em sẽ truy cứu trách nhiệm, sau khi khâu xong chúng ta về nhà."

"Được."

Y tá dùng kim khâu lại vết thương cho Mục Vân Ế, sau khi Ngụy Thư giúp anh mặc quần áo xong, lại nắm lấy bàn tay không bị thương của anh, chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.

Một nhóm nhân viên đoàn phim theo sau, khá nhiều người trong bệnh viện nhận ra Ngụy Thư, khi họ chuẩn bị giơ điện thoại lên chụp ảnh thì bị chặn lại.

Ngô Vũ đã bảo xe RV đến đón hai người.

Về đến nhà.

Mục Vân Ế vẫn giống như một người không có chuyện gì, vẻ mặt đã hết âm u, bắt đầu nở nụ cười, ra sức trêu chọc cô: "Vết thương nhỏ thế này, ngày trước anh đã từng gặp nhiều rồi."

"..."

Vừa dứt lời, nước mắt Ngụy Thư đã bắt đầu "tí tách tí tách" rơi .

Mục Vân Ế: "..."

Anh vội vàng giơ tay lên chạm vào cô: "Em đừng khóc mà."

Ngụy Thư tránh vết thương của anh, vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào trong ngực anh, nói nhỏ: "Anh phải khâu mười bảy mũi mà lại nói với em là vết thương nhỏ sao?"

"Trên người anh đã có nhiều sẹo rồi. Lần này bởi vì em mà có thêm một vết nữa."

Cơ thể Mục Vân Ế cứng đờ, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Ngụy Thư hôn môi anh, dán sát lấy anh anh, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh nói xem, anh muốn em làm thế nào."

"Mới có thể khiến anh thấy bớt đau đớn hơn?"