Chương 47: Cơm chó của "giáo sư Mục x Ảnh hậu Ngụy" có vị gì

Đây cũng là lần đầu tiên Ngụy Thư nhìn thấy thánh chỉ thật.

Cô đưa tay nhận lấy thánh chỉ từ tay anh, ngạc nhiên nhìn nó thật lâu: "Cuộc đời em lần đầu tiên được nhận thánh chỉ thật đó!"

Xúc cảm này, độ dày này, những con chữ được nạm vàng.

Dày nặng mà trang nghiêm.

So với đạo cụ chỉ để đóng phim mà bên chế tác làm cẩu thả thì đúng là một trời một vực. Toàn bộ sự chú ý của Ngụy Thư đều đặt trên thánh chỉ.

Mục Vân Ế bước đến trước mặt cô, cúi đầu lại gần: "Biết nên nói gì không?"

Cô ngẩng đầu: "Tạ Bệ hạ?"

Anh cười lắc đầu: "Không đúng."

Đôi mắt to tròn như hạt ngọc đảo loạn: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế?"

Mục Vân Ế vẫn lắc đầu: "Tất nhiên không phải, em nghĩ là anh sẽ để em nói những lời đó ư?"

Anh hôn nhẹ lên môi cô: "Trở về từ từ suy nghĩ."

Ngụy Thư nhìn đôi mắt của người đàn ông, trong chốc lát liền hiểu ra: "Em yêu anh."

Mục Vân Ế cười tươi như hoa: "Ừ."

Ngón trỏ của anh chạm nhẹ mũi cô: "Cuối tuần này, nhớ đến chỗ anh tổ chức hôn lễ."

"Một buổi lễ rất long trọng."

Ngụy Thư cất thánh chỉ đi, cười với anh: "Vâng."

Chớp mắt đã đến cuối tuần.

Ngụy Thư đặc biệt để trống lịch quay hai ngày thứ sáu và thứ bảy, qua bên đó với Mục Vân Ế trước ngày hẹn.

Người đàn ông vừa bãi triều, mặc một bộ long bào màu đỏ rực, cả người toát ra phong thái lỗi lạc.

Anh đặt tấu chương trên tay xuống, vươn tay ôm lấy eo Ngụy Thư, để cô ngồi trên đùi mình.

"Thư Thư." Mục Vân Ế nhẹ giọng nói: "Ngày mai có thể sẽ rất mệt, nhưng anh muốn bách tính cả nước nhìn thấy em."

"Cho nên, tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt."

Ngụy Thư gật đầu: "Vâng, anh cũng vậy nhé."

Mục Vân Ế buông cô ra, lại gọi thêm vài cung nữ thái giám dẫn cô đến một cung điện khác.

Anh nói: "Trước hôn lễ ngày mai, chúng ta không thể gặp nhau."

Người đàn ông xoa nắn ngón tay cô: "Tốt nhất vẫn nên làm theo quy củ của tổ tiên, nên hôm nay em phải tủi thân rồi."

Ngụy Thư lắc đầu: "Không tủi thân, em đi đây."

Ngụy Thư rời tẩm cung của Mục Vân Ế.

Cô quay đầu nhìn anh, phát hiện người đàn ông đứng trước cửa cung điện, không hề chớp mắt nhìn cô.

Thấy cô quay đầu lại, Mục Vân Ế lại cười với cô. Ánh mắt nuông chiều và dịu dàng.

Mục Vân Ế thật sự rất muốn tổ chức cho Ngụy Thư một hôn lễ long trọng hoàn chỉnh.

Muốn cô ấy trải nghiệm cảm giác được vạn người dập đầu bái lạy.

Đêm đó, Ngụy Thư đợi trong cung điện của chính mình, nhàn rỗi đến phát chán.

Cô mở điện thoại gửi tin nhắn cho Mục Vân Ế: "Tuy rằng thời gian này chúng ta không được gặp nhau, nhưng cũng không phải là không thể nhắn tin nói chuyện nha."

Rất nhanh sau đó.

Mục Vân Ế trả lời cô: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Ngụy Thư bĩu môi, gửi một tin khác: "Hưng phấn quá, không ngủ được."

Một lúc sau.

Mục Vân Ế trả lời: "Anh cũng vậy."

Hai người lại cùng im lặng, Ngụy Thư không nhịn được gọi cho anh.

Cách một bức tường, Mục Vân Ế bấm nghe điện thoại.

Giọng nói trầm khàn ấm áp tràn ngập từ tính của người đàn ông từ bên kia truyền tới, khiến người khác có cảm giác lỗ tai như được mát xa chuyên nghiệp: "Tại sao vẫn chưa ngủ?"

Mục Vân Ế, anh đang làm gì?" Ngụy Thư nhẹ giọng hỏi: "Em không ngủ được, hồi hộp quá."

Anh hạ thấp giọng: "Anh cũng vậy."

"..."

Ngụy Thư dứt khoát gọi video cho anh. Mục Vân Ế đã nằm lên giường, mặc một bộ quần áo màu trắng, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh gợi cảm.

Cô nhìn chằm chằm xương quai xanh của anh, lại nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười: "Đây không phải là hai người gặp nhau nha, đây gọi là liên hệ tầm xa."

Mục Vân Ế gật đầu: "Đúng, chúng ta đang liên hệ tầm xa."

Hai người đều nhìn đối phương, không ai nói chuyện.

Mục Vân Ế mở lời trước: "Đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Ngụy Thư để điện thoại lên đầu giường: "Vậy em nhìn anh ngủ."

"Được."

Anh cũng nằm xuống, đôi mắt vẫn không rời màn hình.

Có thể là do cảm thấy xấu hổ.

Ngụy Thư nói với anh một tiếng, sau đó tắt màn hình, chỉ nghe thấy tiếng hít thở mỏng manh từ phía bên kia.

Một lúc lâu sau.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Anh ngủ chưa?"

"Ừm."

"..."

Ngụy Thư vẫn rất căng thẳng, nghe được tiếng hít thở đều đều của anh thì bình tĩnh hơn hẳn, dần dần cũng cảm thấy buồn ngủ.

Sau khi cô chìm vào mộng đẹp, Mục Vân Ế ở bên kia khẽ gọi: "Thư Thư?"

"..."

Không có tiếng người trả lời, anh thì thầm: "Ngủ ngon."

Kết quả là cả đêm không hề ngắt điện thoại.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ngụy Thư đã thay đồ cưới, đeo trang sức, đứng trước gương xoay một vòng.

Cô gái mặc trên người bộ đồ đỏ rực, đầu đội mũ phượng do Mục Vân Ế dày công thiết kế.

Phượng hoàng bằng vàng dưới ánh nắng mặt trời hắt qua khung cửa sổ trở nên lấp lánh ánh cầu vồng, lay động theo từng nhịp bước của cô.

Cô nhìn vào chính mình trong gương cười một cái, đôi mắt linh động bừng sáng, môi đỏ răng trắng mê hoặc lòng người.

Cỗ kiệu đã dừng bên ngoài một lúc, cung nữ giúp cô trùm khăn đội đầu màu đỏ lên, nắm lấy tay cô, cẩn thận đỡ cô lên kiệu.

Long liễn lắc lư đi đến cung điện ngày thường Mục Vân Ế hay lâm triều.

Cả hoàng cung như thay hình đổi dạng, đâu đâu cũng là màu đỏ báo hỉ, trên khuôn mặt mọi người dạt dào niềm vui, nhìn chăm chú vào cỗ kiệu.

Long liễn đột nhiên dừng lại, sau đó lại tiếp tục đi.

Ngụy Thư vén rèm, từ trong khăn đội đầu lén lút nhìn ra ngoài, lại phát hiện Mục Vân Ế ngồi trên con ngựa đi bên cạnh, trên người là bộ hỉ phục màu đỏ, mỉm cười cúi đầu nhìn cô.

"Sao anh lại tới đây?" Cả quá trình cô đều đã ghi nhớ trong lòng: "Không phải anh nên đợi ở đại điện sao?"

Mục Vân Ế: "Không chờ được nữa."

Người đàn ông nhìn cô: "Đêm qua không ngủ được, bèn đợi ở trước cửa điện của em cả đêm."

"...."

"Khi nãy thấy em xuất phát liền vội vã đuổi theo."

Thấy Mục Vân Ế tỉ mỉ sửa sang lại quần áo, Ngụy Thư không nhịn được vươn tay ra ngoài cửa sổ, muốn chạm vào anh. Kết quả lại bị anh giữ lại nhét vào kiệu.

"Không cho thò tay ra ngoài nữa." Mục Vân Ế kéo rèm xuống giúp cô: "Ngồi xe còn định thò tay ra ngoài hả?"

Cô buồn cười, ngoan ngoãn nghe lời anh rút tay lại.

Tới trước đại điện, Mục Vân Ế dắt Ngụy Thư bước ra khỏi long liễn, dìu cô bước từng bước lên đại điện.

Các vị đại thần quỳ xuống, dõng dạc hô to lời chúc phúc.

Thanh âm vang dội, vang đến tận trời xanh.

Anh lấy từ trong tay áo ra một chiếc chìa khóa, ở trước mặt mọi người đặt nó vào tay Ngụy Thư. "Hôm nay, Cô giao long mạch cho Hoàng hậu, để mừng ngày đại hỉ của Cô."

Tất cả đại thần đều kinh ngạc, nhanh chóng quỳ xuống: "Bệ hạ anh minh."

Bên dưới đại điện, tiếng chúc phúc chấn động mặt đất lại vang lên lần nữa.

Cả buổi lễ đều đã hoàn thành, Mục Vân Ế trực tiếp ôm lấy Ngụy Thư, vén khăn đỏ lên cúi đầu hôn cô.

Ngụy Thư cảm giác son trên môi mình bị anh nuốt mất một nửa, không quên đem chìa khóa ra hỏi anh: "Đây là cái gì?"

Môi anh không rời môi cô, mập mờ nói: "Giống như thời hiện đại hay nói, giao nộp tất cả tài sản cá nhân."

Ngụy Thư vẫn chưa kịp phản ứng.

Một lúc lâu sau cô mới giật mình: "Chẳng lẽ đây là ngân khố quốc gia sao?"

"Không chỉ thế."

Mục Vân Ế gỡ khăn đỏ trên đầu cô, giữ gáy cô hôn lên môi, một đường hướng lên trên, hôn nhẹ lên mũi nhỏ.

"Chiếc chìa khóa này có thể hạ lệnh bách quan, điều động cấm quân cùng ba mươi vạn tinh binh, mở ngân khố của triều đình, thậm chí là..."

Anh đem chìa khóa để trong lòng bàn tay cô nắm lại.

"Khiến Hoàng đế thần phục."

Một năm sau, sau khi cô giành được giải Thị hậu, Ngụy Thư lại giành được giải Ảnh hậu.

Nhân vật của cô trong bộ phim hành động này khiến mọi người đều thán phục, fans và người xem đều được mãn nhãn.

Cầm giải Ảnh hậu trên tay, Ngụy Thư phát biểu ở hiện trường nhận giải: "Lần này có thể đạt được Ảnh hậu, tôi vô cùng biết ơn chồng của tôi, Mục Vân Ế tiên sinh."

Cô nâng cúp lên cao: "Anh nhìn này, em đạt được Ảnh hậu rồi!"

Ống kính ngay lập tức quay tới Mục Vân Ế.

Người đàn ông mặc vest đi giày da, khí chất cao quý, nhìn về phía Ngụy Thư gật đầu, mỉm cười.

Người xem cả nước đều thấy đôi tình nhân mang vẻ đẹp thần tiên này mắt qua mày lại, cả màn hình đều là "A a a a a".

- Hu hu hu hu hai người họ chính là một cặp trời sinh!

- Các cô không xem bài đăng Weibo lần trước của Ngụy Thư sao? Ảnh bọn họ mặc đồ cưới cổ đại đẹp tuyệt vời!

CP thần tiên! Tôi ship họ!!!

Này lầu trên, người ta gọi là "CP Vân Thư"! Giữ thể diện chút đi!!!

...

Tối đó, nhân khí "CP Vân Thư" tăng vọt, cả Weibo đều đang hò nhau gặm đường.

Cũng đúng lúc này, sinh viên Học viện đứng Top nào đó đăng một tấm ảnh Mục Vân Ế đứng trên giảng đường giảng bài .

Mà ở bên dưới lớp học, Ngụy Thư ngồi ngay bàn đầu tiên, đang ngẩng đầu nghe giảng, các sinh viên khác yên lặng ngồi xung quanh.

Đi kèm bức ảnh là vài lời của sinh viên nọ:

[Thật ngại quá, tôi đến là để nếm thử xem cơm chó của "giáo sư Mục x Ảnh hậu Ngụy" có vị gì.]

Bức ảnh này liền được truyền đi khắp diễn đàn của các trường đại học.

Thậm chí có cư dân mạng xem được tấm hình, ở trên Weibo @Mục Vân Ế, hỏi anh: "Xin hỏi giáo sư Mục, có sinh viên là Ảnh hậu Ngụy là trải nghiệm thế nào?"

Mục Vân Ế online trả lời. "Hạnh phúc."

——Kết thúc toàn văn——

FidV : Cám ơn các bạn đã theo dõi & ship CP "Giáo sư Mục vs Ảnh Hậu Ngụy" đến chương cuối cùng. Hy vọng các bạn có những trải nghiệm vui vẻ với truyện.

Chúc các bạn luôn được HẠNH PHÚC

~~~~~~~~~~~~~~~~~Nghỉ ngơi mấy hôm sẽ up tiếp bộ mới nhen cả nhà ~~~~~~~~~~

~~~~~~~Cả nhà vote & cmt ủng hộ truyện nhen ~~~~~~~~~~ Yêu yêu~~~~~~~~~~~~

Sau Khi Bị Lão Đại Cố Chấp Quấn Lấy - Chương 47: Cơm chó của