Chương 27: Trở về thế giới ban đầu của anh ta

Mục Vân Ế cúi đầu, trán áp trán cô rồi nhích dần xuống từng li từng tí, muốn hôn nhưng lại không hôn, hơi thở của anh như gần như xa, lại như nửa cố ý nửa vô tình làm say lòng người.

Ngụy Thư vịn vào tủ giày, đặt chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ trong tay xuống, để mặc trái tim đang đập thình thịch vì hồi hộp.

Thấy người đàn ông mãi vẫn không hôn mình mà lại như có như không tán tỉnh cô.

Trái tim gần như ngừng đập.

Cô đang định hỏi tại sao anh vẫn chưa hôn, lại cảm thấy hỏi anh như vậy thì lại thẳng thắn quá, vì vậy đã đổi một cách hỏi uyển chuyển hơn.

"Anh, không biết hôn sao?"

"..."

"Ai nói tôi không biết." Cánh tay anh đặt trên người cô, hơi khom lưng cúi đầu, "Em nói thử xem, em muốn tôi hôn ở đâu?

"..."

Người đàn ông có vẻ thích dùng cách đối thoại dò hỏi này, giống như chơi một trò chơi, từng chút một câu lấy cô, ép buộc cô phải chủ động.

Giống như sói xám lớn dẫn dụ con mồi chủ động ra khỏi hang, thậm chí còn từng bước dụ dỗ con mồi ngoan ngoãn bước vào hang của mình.

Ngụy Thư nhón chân, dựa vào cảm giác tiến tới yết hầu của Mục Vân Ế.

Như bị ma xui quỷ khiến, cô lại vươn tay đặt lên vai anh, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: "Nơi anh muốn hôn nhất."

Nói xong, tim cô đập thình thịch.

Lặng yên đợi câu trả lời.

Yết hầu của Mục Vân Ế không ngừng lên xuống, sau đó cúi người hôn lên cổ cô.

Nơi bị anh cắn lần trước.

Ngụy Thư không dám nhúc nhích.

Trong bóng tối, môi người đàn ông như mang theo một luồng điện liên tục chạm vào da cổ cô, hết lần này đến lần khác.

Ngụy Thư hơi rụt người, nhưng lại bị lòng bàn tay dày rộng của anh ôm lấy, chầm chậm đẩy cô đến trước mặt anh.

Sau đó một đường hôn thẳng lên trên, nụ hôn như mưa rơi dày đặc khiến người ta run rẩy.

Mục Vân Ế hôn lên dái tai của cô.

Còn dùng môi nhẹ nhàng...

Ngậm lấy nó.

Trong bóng tối, Ngụy Thư đặt hai tay lên ngực anh, chịu đựng cảm giác xa lạ mà khó nói nên lời này, lại bị động tác nhẹ nhàng này của anh trêu chọc đến mức cả người đều run rẩy.

Cô hơi né tránh, che đi lỗ tai đang bắt đầu nóng lên, khẽ gọi tên anh, "Mục Vân Ế, anh..."

Mục Vân Ế lùi lại, hơi thở gấp gáp, hai tay vẫn đặt ở bên hông cô, còn trầm giọng nói: "Tôi nghe người khác nói phụ nữ đều thích được hôn ở đây."

"..."

Ngụy Thư cảm thấy mặt mình nóng bừng: "Anh nghe ai nói?"

"Tìm ở trên mạng."

Cô hỏi: "Tìm lúc nào vậy?"

Câu hỏi này tương đương với việc hỏi anh có suy nghĩ như vậy từ khi nào.

"Cái này ấy à." Mục Vân Ế nhẹ nhàng bóp gáy cô, đầu ngón tay thô ráp chà xát lên làn da mỏng manh của cô.

Sau đó anh ghé sát vào tai cô: "Đã nghĩ đến từ rất lâu rồi."

"..."

"Vậy anh từ lâu đã có ý này..." Ngụy Thư cũng thẳng thắn: "Với em rồi sao?"

"Đúng vậy, từ rất lâu rồi." Anh biếng nhác nói, "Chẳng lẽ em không cảm nhận được sao?"

"..."

Mục Vân Ế khẽ nhéo mặt cô: "Ngốc."

Anh che mắt cô, "cạch" một tiếng bật đèn trong nhà lên.

Ngụy Thư để mắt thích ứng một lúc, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Mục Vân Ế.

Nhìn xuống, chiếc cổ trắng lạnh của người đàn ông thực sự đã được nhuộm một màu hồng nhạt.

Kể từ lúc anh bước vào và hôn cô, nhịp tim của người đàn ông chưa từng thấp hơn 130 nhịp/phút.

Cứ nghĩ đến dáng vẻ Mục Vân Ế trong lòng căng thẳng chết đi được, nhưng lại giả vờ bình tĩnh, Ngụy Thư liền cảm thấy người đàn ông này thật đáng yêu.

Mục Vân Ế nhìn đi chỗ khác, trầm giọng nói: "Đi vào đi, tổ chức sinh nhật cho tôi."

Ngụy Thư nhìn bóng lưng có chút vội vã của anh, cũng bước nhanh theo sau, dùng ngón tay móc lấy ngón tay anh: "Vừa nãy có phải anh căng thẳng lắm không?"

Mục Vân Ế liếc nhìn cô: "Không có."

"Tim anh đập rất nhanh."

Người đàn ông dừng lại, che ngực mình, sau đó định hình lại vươn tay bịt chặt lỗ tai Ngụy Thư.

"Không được nghe."

Ngụy Thư kéo tay anh ra, cố ý ghé tai vào ngực anh, lại còn miêu tả: "Nhanh qua nè, đã 250 rồi."

Mục Vân Ế che tai cô: "Tim sẽ không đập nhanh như vậy đâu."

"Vậy thì là 520!"

Người đàn ông muốn bịt tai Ngụy Thư lại, cô lại nhanh chóng trốn sang một bên.

Hai người đùa giỡn trêu chọc nhau.

Mục Vân Ế nắm lấy tay cô ngăn lại: "Được rồi, đừng đùa nghịch nữa, ăn mì trường thọ đã."

Ngụy Thư tò mò: "Mì trường thọ? Chính tay anh làm sao?"

"Ừ." Anh dẫn cô vào bếp.

Trong nhà bếp.

Hai cái nồi bị khét, ba cái bát bị cháy, ngay cả lò vi sóng dường như cũng có dấu vết bị nổ.

Ngụy Thư vội ngăn Mục Vân Ế lại.

Cô dùng mũi ngửi thử, chắc chắn mình không ngửi thấy mùi gas mới quay đầu nhìn anh: "Vậy nên cả chiều nay anh không trả lời em là vì muốn làm mì trường thọ."

Cô chỉ vào đống ngổn ngang lộn xộn trong phòng bếp: "Lần đầu tiên anh sử dụng mấy cái này, sao lại không hỏi em trước?"

Mục Vân Ế lại chẳng cảm thấy gì cả, còn chỉ vào bát mì trường thọ đang bốc khói bên cạnh, "Chẳng phải làm xong rồi sao?"

"..."

Ngụy Thư bước tới, cầm bát mì trường thọ lên ngửi: "Món này anh làm cũng được đấy."

"Ừ." Anh khẽ nói: "Trước đây tôi đã từng tự làm cho chính mình."

Ngụy Thư dừng lại nhìn Mục Vân Ế: "Tự làm mì trường thọ cho chính mình? Chẳng phải anh là Hoàng đế sao?"

Anh đứng trước bếp cúi đầu nhìn cô: "Phụ hoàng mẫu hậu mất sớm, sinh nhật của tôi cũng là ngày tưởng nhớ bọn họ hàng năm, tự mình làm sẽ có ý nghĩa khác."

"..."

Ngụy Thư vội đặt bát xuống, đi tới dang hai tay với anh: "Ôm em."

Người đàn ông sững sờ, hơi cúi người xuống, vươn tay ôm lấy cô. Anh còn cười nói: "Người phụ nữ này, hiện tại em đang thương hại người đàn ông của mình sao?"

"Đầu tiên" Ngụy Thư sửa lại lời anh: "Từ giờ đi, anh là bạn trai của em, không phải là người đàn ông của em."

Mục Vân Ế "Ồ" một tiếng, ngón tay anh cuộn lấy đuôi tóc ở phía sau của cô,quấn lấy chúng để chơi đùa, rất ngoan ngoãn gọi cô.

"Bạn gái."

Khóe môi cô cong lên, "Thứ hai, em đang cảm thấy đau lòng cho bạn trai mình."

Mục Vân Ế nghiêng đầu hôn lỗ tai Ngụy Thư: "Không sao."

Lưng của người đàn ông dày rộng, để phù hợp với chiều cao của cô còn cố tình cúi xuống.

Anh vỗ nhẹ vào lưng cô: "Nếm thử một chút tay nghề của tôi xem."

Ngụy Thư cầm bát lên, lấy đũa gắp mì cho anh, cười nói: "Nào, Thọ Tinh(1), hôm nay đũa mì đầu tiên là của anh."

(1) Thọ Tinh (寿星): vị thần tiên chủ tể việc thọ yểu ở nhân gian; cũng để chỉ người có sinh nhật vào ngày đó.

Mục Vân Ế cúi xuống, nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó cắn đũa mì cô gắp cho anh.

Đôi con người của người đàn ông đen láy, khi ăn, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, còn tự khen mình: "Không tồi."

Ngụy Thư cười, lại gắp một sợi mì dài: "Đến lượt em ăn rồi."

Khi cô ăn mì, đôi mắt của Mục Vân Ế cứ nhìn chằm chằm cô.

Khi cô muốn mở miệng nói thì đã nghe thấy anh hỏi: "Nếu như một ngày nào đó tôi phải trở lại thế giới ban đầu của mình, em có đến tìm tôi không?"

Ngụy Thư khựng lại, giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt, kết quả là bị sặc mì, không khỏi ho khan mấy tiếng.

Mục Vân Ế vỗ vỗ lưng cô: "Tôi nói là nếu như."

Mấy ngày nay, Ngụy Thư luôn cảm thấy mình trải qua rất vui vẻ, phần lớn là vì người đàn ông trước mặt.

Nhưng cô lại quên hỏi anh, anh có thể ở thế giới này bao lâu? Mãi mãi, hay chỉ trong một khoảng thời gian?

Trong lòng chợt dâng lên cảm giác hụt ​​hẫng.

"Mục Vân Ế, anh đừng nói với em..."

Ngụy Thư nhìn anh, gấp gáp muốn tìm một đáp án từ trên mặt anh: "Anh chỉ ở thế giới này một thời gian thôi, mấy năm sau sẽ trở về đấy nhé."

Mục Vân Ế nhéo mặt cô, đổi chủ đề: "Em cứ nói đi, nếu tôi trở về, em có tới tìm tôi không?"

"Mục Vân Ế" Ngụy Thư lờ mờ cảm thấy lo lắng: "Có phải anh đang giấu em chuyện gì không?"

Người đàn ông nhìn cô rất lâu, cúi thấp người, hai tay đặt trên đầu gối, nhàn nhạt nhìn cô, lại dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô.

"Sao? Không nỡ rời xa tôi?"

"Chắc chắn rồi!" Ngụy Thư để bát xuống: "Sao em nỡ để anh trở về nơi vung đao múa kiếm đó chứ."

Cô đột nhiên nhớ lại chuyện trước đây anh từng nói gì mà dùng giáp làm kiếm lấy được thủ cấp kẻ địch.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy kinh khủng.

"Đừng quay về, được không?" Ngụy Thư lo lắng anh vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong ở đó: "Về sau đây sẽ là nhà của anh."

Cô vội vàng bổ sung: "Em vừa mới đồng ý với anh, sao anh lại muốn rời đi rồi, có phải anh đang trêu đùa em không?"

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô hồi lâu, khóe môi hơi cong lên, cầm chiếc bát trong tay cô đặt sang một bên.

Sau đó anh ôm cả người cô lên, bước từng bước ra ghế sofa phòng khách.

Ngụy Thư được đặt ở trên ghế sofa, hai tay bị Mục Vân Ế nắm lấy giơ lên trên đầu, bóng người đàn ông che khuất ánh đèn lớn phía sau, trong mắt cô chỉ có mình anh.

Mục Vân Ế cúi đầu, dán lại gần môi cô, hơi thở của anh đốt cháy cô từng chút một.

Như gần, như xa.

Lại giống như đang chơi đùa.

Ngụy Thư nhìn anh chăm chú.

Sau đó.

Người đàn ông nghiêng người, nhẹ nhàng, lưu lại dấu vết của chính mình trên khóe môi cô.

Trở lại phim trường "Vân Thư", Ngụy Thư tâm trạng vui vẻ chào hỏi những người khác.

Kết quả là vào buổi chiều, một người đàn ông mặc vest xuất hiện trên phim trường, ngay lập tức đã tìm được Ngụy Thư.

Mục Đình kéo ghế ra và ngồi xuống bên cạnh cô.

Mọi người xung quanh nhìn sang, xì xào bàn tán.

"Em hẹn hò với Mục Vân Ế rồi à?" Mục Đình hỏi: "Tôi theo đuổi em hai năm, anh ta còn chưa đầy hai tháng, em nhanh như vậy đã đồng ý với anh ta rồi?

Ngụy Thư đặt kịch bản xuống: "Không phải vấn đề thời gian dài hay ngắn."

Cô dùng ngón tay chỉ vào chính mình, lại chỉ vào anh ta: "Anh xem hai người chúng ta, riêng khí chất đã không hợp."

"..."

Mục Đình không ca lòng kéo ghế lại gần: "Ngụy Thư, tôi có lòng tốt nhắc nhở em thôi. Anh ta là một người sắp phải rời đi, em và anh ta không thể lâu dài được đâu."

"..."

Sắc mặt cô trầm xuống, nhìn về phía Mục Đình: "Anh có ý gì? Cái gì mà sắp phải rời đi?"

"Em không biết sao? Trước đó Mục Vân Ế đã gạt bỏ hết ý kiến ​​của mọi người, sa thải tất cả nhân viên cũ, lại giúp đỡ nhiều người mới lên nắm quyền, tổ chức lại cơ cấu nhân sự phức tạp của công ty ..."

Ngụy Thư nhíu mày: "Anh nói trọng điểm đi."

"Trọng điểm là, vị tổ tông này sắp hoàn thành nhiệm vụ, phải trở về rồi."

"..."

Mục Đình: "Hơn nữa, khoảng thời gian trước tôi có nghe anh ta nói với ông nội rằng sau đợi vài ngày nữa, khi người mới đã ổn định, anh sẽ từ chức Phó Chủ tịch..."

"Trở về thế giới ban đầu của anh ta."

-----------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Không ngược, không BE, tôi chỉ muốn đổi thành phó bản cổ đại để múa phím thôi.

Tối nay thêm một chương nữa, bù lại ngày hôm qua.